Cưng chiều cô vợ quân nhân có bao nhiêu chương năm 2024

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cưng chiều cô vợ quân nhân có bao nhiêu chương năm 2024

Cưng chiều cô vợ quân nhân có bao nhiêu chương năm 2024
“Trở mặt vô tình, qua cầu rút ván.” Tám chữ này đã được bọn họ phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.

May mà lúc đó cô không bắn chết gã đàn ông kia, cũng may là cô nhanh trí, nếu không giờ cô cũng toi mạng rồi

Sao còn có thể nhờ Hoắc Hoành hộ tống được nữa chứ? Nước cờ này, may mà không đi nhầm

“Cháu nói, cô ấy cần nghỉ ngơi!” Hoắc Hoành vẫn thản nhiên như cũ, nhưng trong lời nói mang theo ý từ chối không được phản bác.

Đám người kia nhìn phản ứng của anh ta thì hơi kinh ngạc.

Vừa rồi Lão Tứ làm quá đáng như thế mà còn không làm Hoắc Hoành mảy may tức giận, ấy thế mà giờ họ chỉ muốn anh ta buông tha một người3phụ nữ mà anh ta lại có phản ứng lớn như vậy.

“A Hoành!”

Lúc này, rốt cuộc Hoắc Hoành cũng ngẩng đầu lên, nhìn một vòng quanh nhóm cha chú của mình, “Sao rồi, chẳng lẽ giờ lời cháu nói không có tác dụng gì nữa hay sao? Có phải các chú muốn bắt đầu lại từ đầu không? Hay là giữa các con của cha cháu, các chú chỉ thừa nhận một người thôi?” Câu cuối cùng làm những người xung quanh đều biến sắc

Chẳng lẽ nó đang muốn tính sổ hay sao?

Đều tại Lão Tứ kia gây họa! Hại bọn họ phải cùng chịu tội theo! Những năm gần đây Hoắc Hoành cung kính với bọn họ, hầu như các việc lớn đều luôn xin phép, nếu để cho tên Hoắc Mân đến1em trai mình cũng dám giết kia ngồi lên trên, không chừng bọn họ sẽ đều bị tước hết quyền lực mất

“..

A Hoành, chú hy vọng cháu thật sự có thể khiến cô ta câm miệng” Sau khi suy tư một hồi, bọn họ vẫn phải nói lời nhân nhượng.

A Hổ đẩy xe giúp Hoắc Hoành ra ngoài

Dọc đường đi, Nhiếp Nhiên đều rúc đầu vào ngực anh ta như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn dịu dàng, không nói bất kỳ câu nào.

Cho đến tận khi đưa Nhiếp Nhiên về tới nhà trọ của cô rồi, tận mắt thấy cô uống thuốc an thần, hơn nữa còn đi ngủ, Hoắc Hoành mới đắp chăn giúp cô, dịu dàng nói khẽ: “Uống thuốc rồi thì nghỉ ngơi cho tốt, tất cả mọi chuyện đều8có tôi, không sao cả, đừng sợ!” Nhiếp Nhiên hàm hồ nói một câu, “Cảm ơn ngài Hoắc.”

“Mấy người các cậu ở lại đây, phải bảo vệ suốt hai tư giờ không rời đi.” Hoắc Hoành ra lệnh cho mấy người ở ngoài cửa.

“Vâng!”

Nhưng Nhiếp Nhiên đang nằm trên giường nghe thấy thể thì kinh hãi, “Không..

không phải chứ..

bọn họ ở chỗ tôi ư?”

Hoắc Hoành gật đầu, “Đúng thế, giờ cảm xúc của cô không ổn định...” Cô vội vàng xua tay, “Không..

không sao đâu..

tôi uống thuốc xong thấy đỡ hơn nhiều rồi.” Hoắc Hoành bị cắt ngang lời lại tiếp tục nói, “Còn nữa, tôi sợ các chú của tôi sẽ đi tìm và ra tay với cô, để những người này ở lại bảo vệ cô cũng là vì lo cho sự9an toàn của cô thôi.”

“Nhưng mà...”

Hiển nhiên là Nhiếp Nhiên vẫn còn muốn nói gì đó, Hoắc Hoành lại nửa cười nửa không ngắt lời cô, “Hay là, cô muốn về nhà với tôi hả?”

“Hả?”

“Tôi không yên tâm để cô ở một mình, cho nên hoặc cô để họ bảo vệ cô, hoặc là tôi bảo vệ cô.” Hoắc Hoành chỉ chừa lại hai con đường bắt Nhiếp Nhiên phải lựa chọn

Nhiếp Nhiên ngẫm nghĩ liền cảm thấy, mình không ở trong tầm mắt của Hoắc Hoành vẫn tốt hơn.

“Tôi cảm thấy mình không nên làm phiền ngài.” Cô dừng một chút, nhớ lại cuộc nói chuyện trước thang máy lúc này, lại đổi cách xưng hô, “Hoắc Nhị thiếu.” Hoắc Hoành mỉm cười, “Vẫn nên gọi là ngài Hoắc đi, dễ nghe hơn.”7“Vâng, ngài Hoắc.” Nhiếp Nhiên nằm trên giường, bởi vì thuốc bắt đầu có tác dụng nên sau khi cô nỉ non một câu liền cảm thấy mí mắt nặng trĩu, cuối cùng chìm vào giấc ngủ.

" Số 1" là một sát thủ chuyên nghiệp. Trong một lần thực hiện nhiệm vụ ám sát, cô bị gián điệp bắn chết và sống lại trong cơ thể Nhiếp Nhiên - một tân binh trong quân ngũ. Nhiếp Nhiên là một cô gái yếu đuối cả về thể chất lẫn tinh thần, thường xuyên bị người khác bắt nạt.Sau khi Nhiếp Nhiên chết vì bị đồng đội hãm hại, "số 1" thay cô gái đó tiếp tục trải qua cuộc sống rènluyện gian khổ. Sát thủ hàng đầu rơi vào hoàn cảnh quân ngũ như cá gặp nước, Nhiếp Nhiên hoàn toàn biến thành một con người khác với trước đây. Thành tích vượt trội đáng kinh ngạc khiến Nhiếp Nhiên có cơ hội được thực hiện một nhiệm vụ quantrọng. Nhiệm vụ khó khăn khiến cô suýt bị tóm, khi vừa thở phào vì thoát thân được, cô không ngờ rằng mình lại trở thành mục tiêu cho một kẻ khác...

“Con không muốn đi, con không muốn đi! Con không muốn rời khỏi nhà!” Nhiếp Dập không ngừng nhắc đi nhắc lại, dễ thấy chuyện ba mẹ không cần nó đã làm nó sợ hãi thế nào

“Em trai phải đi là vì con sao? Nếu như là vậy thì con sẽ tự trách lắm, để con đi đi.” Nhiếp Nhiên đi từ ngoài vào, vẻ mặt cô không còn châm biếm và giễu cợt như vừa rồi nữa mà tràn đầy sự bất an và áy náy

“Đúng, để chị ta đi đi, để chị ta đi đi! Con không đi! Con muốn ở nhà, con không muốn đi!” Nhiếp Dập vừa nghe thấy Nhiếp Nhiên nói thế, giống như được nhắc nhở, vội vàng gật đầu phụ họa, sau đó lại nhào đến trước mặt Nhiếp Thành Thắng, không ngừng lắc tay ông ta, “Ba bảo chị ta đi đi, mau bảo chị ta đi khỏi nhà chúng ta đi! Chị ta là người ngoài, dựa vào cái gì ở nhà chúng ta! Mau bảo chị ta cút đi!” Nhiếp Dập nghĩ đến cảnh vừa rồi chị ta xách mình định ném từ trên cầu thang xuống, người xấu như vậy làm sao có thể ở trong nhà được! Mà Diệp Trận thì ngay từ lúc nhìn thấy Nhiếp Nhiên xuất hiện đã biết Dập Dập biến thành như vậy nhất định có liên quan tới Nhiếp Nhiên rồi

“Dập Dập!” Nhiếp Dập vừa khóc vừa làm ầm lên, “Mẹ, con không thích chị ta, con ghét chị ta! Mẹ và ba nói, bảo chị ta mau đi đi được không! Bảo chị ta đi đi!” Nhiếp Thành Thắng nhìn con trai bảo bối vất vả cả đêm mới vỗ được lại bắt đầu không ngừng ầm ĩ làm đầu ông ta muốn nổ tung

Sắc mặt ông ta tái nhợt, hai tay siết chặt đều đang chứng minh ông ta đang đè nén lửa giận

Diệp Trần nhìn thấy, cảm thấy để cho Dập Dập rời đi trước khi Nhiếp Thành Thắng nổi giận vẫn tốt hơn

Bà ta kéo Nhiếp Dập qua, “Dập Dập, con nhìn đồng hồ đi, không kịp rồi, để tài xế đưa con đi học có được không?” “Không, con không muốn đi, rõ ràng mẹ muốn đưa con đến nhà bà ngoại! Mẹ không cần con nữa!” Nhiếp Dập vẫn còn nhỏ, không hiểu cách làm của Diệp Trần, chỉ biết hờn dỗi ngồi dưới đất khóc, “Tại sao ba mẹ không đuổi chị ta đi mà lại muốn đưa con đi! Con không đi, con không đi!” Diệp Trận thấy nó khóc đau lòng như vậy, lại không thể nói rõ tình hình trước mặt Nhiếp Thành Thắng, vì vậy bà ta chỉ có thể bảo Nhiếp Thành Thắng đi trước

“Thành Thắng, ông mau đi làm đi, tôi sẽ bảo tài xế đưa Dập Dập đi học.” Nhiếp Thành Thắng sầm mặt nhìn Nhiếp Dập ngồi dưới đất, sau đó ngay cả bữa sáng cũng không ăn, mang theo tâm trạng tệ hại đi làm

“Mẹ, con không rời khỏi nhà, con không muốn đến nhà bà ngoại!” Vừa thấy ba đi, Nhiếp Dập lập tức nhào vào lòng Diệp Trận khóc lóc

“Con đến nhà bà ngoại ở mấy ngày, chờ mẹ xử lý xong một số chuyện rồi sẽ đón con về luôn.” Lúc nói những lời này, Diệp Trân cố ý liếc Nhiếp Nhiên đang đứng ở cửa phòng ăn xem kịch vui

“Không muốn, mẹ lừa con, con không đi!”

Nhiếp Dập còn nhỏ đã sớm bị những lời của Nhiếp Nhiên tẩy não

Nó cho rằng Diệp Trấn đưa mình đi là vì tối hôm qua nó làm hai người bọn họ không vui.

“Mẹ, con cầu xin mẹ, đừng đưa con đi.” Nó khóc đến khàn cả tiếng, dáng vẻ đáng thương đó làm Diệp Trân đau lòng như bị dao cắt

Đứa con trai này của bà ta từ nhỏ đã không phải chịu uất ức gì, càng đừng nói là khóc, nhưng bây giờ Nhiếp Nhiên vừa về, mới có một ngày mà con trai nhà mình đã khóc lên khóc xuống, người làm mẹ sao lại không hận không đau! Nhưng bà ta không có cách nào nói rõ ràng cuộc tranh đấu giữa bà ta và Nhiếp Nhiên với Nhiếp Dập được, bởi vì Nhiếp Dập thật sự còn quá nhỏ, nói quá nhiều, không cẩn thận Nhiếp Nhiên kích động, sẽ buột miệng nói ra lời gì gây phiền phức.