Review a c ma ba yêu năm 2024

Bùi Xuyên lạnh mạt, ngón tay gắt gao nắm lấy xe lăn, cảnh cáo cô: “Không cho phép nói thích anh nữa, nếu không…”

Bối Dao ôm lấy cổ hắn, ngọt ngào nở nụ cười.

Bùi Xuyên nhịn không được ôm lấy eo cô, mọi lý trí như đám quân lính tan rã.

Bối Dao là tâm can bảo bối hai đời của hắn, và cô muốn biest nhiệt độ cơ thể ác ma này là như thế nào.

_____________________________________________________________

Tình cờ là bộ trước mình đọc là Mr. Đà Điểu của tôi, nam chính muốn đặt coi trai tên là Cố Hải Xuyên (ý là trăm sông để về một biển) qua tới bộ này nam chính lại tên Bùi Xuyên (cha cậu cũng nói tên cậu là trăm sông đổ về một biển). Cái này là duyên phận sao?! Có một bộ nam chính bị tự kỷ tên Bạch Xuyên, một bộ nam chính bị liệt hai chân tên Vương Lịch Xuyên??? Nam chính tên Xuyên đều… hả?

Lại thêm một bộ nam chính tàn tật đây mọi người ơi.

Lúc đầu mình đọc tên truyện mình thấy hơi có mùi teenfic nhưng không phải đâu mọi người, tác giả viết khá chắc tay nữa là đằng khác.

Nam chính bị kẻ thù của bố trả thù nên bị chặt hai chân từ khi lên 4, nữ chính năm 22 tuổi chết trọng sinh trở về năm 4 tuổi.

Hai người bắt đầu lại một kiếp nhân sinh mới…

Điều mình vừa thích vừa hơi không thích ở đây là nữ chính tuy trọng sinh nhưng lại không có nhiều ký ức. Điều đó vừa tốt lại vừa không tốt, không tốt chính là coi như trọng sinh cũng như không, tuy sau mỗi năm lớn lên thì cô mới có thêm một năm ký ức nữa nhưng nó cũng không đem lại thay đổi gì quá to lớn, mà điều tốt là cô thông minh có ghi lại một số việc quan trọng, phải đối xử tốt với Bùi Xuyên, việc này khiến mình cảm thấy tình cảm của nữ chính là xuất phát từ tâm của cô chứ không phải là vì ký ức kiếp trước.

Gia đình nữ chính hầu như chưa để mình thất vọng bao giờ. Cho dù mẹ Triệu Chi Lan từ xưa hay bị Triệu Tú ganh đua vì con gái bà không đẹp bằng nhưng bà vẫn mong con gái mình chỉ cần khỏe mạnh vui vẻ là được. Bố mẹ nữ chính cũng không gây khó khăn sóng gió gì quá lớn đến cuộc đời cả hai.

Thực sự là gu mình không phải tiểu bạch liên. Thường thì mình không đọc dạng Mary Sue được, cảm thấy không thực tế chút nào, nhưng mà lỡ bị cái trọng sinh với nam chính tàn tật làm lọt hố rồi nên mình ráng đọc hết luôn. Nhưng càng về sau khi trưởng thành hơn, tình cảm của nữ chính càng khiến mình mến cô hơn, đối với những người khác cô vẫn luôn dịu dàng, hiền lành, tốt bụng, nhưng trước mặt anh và những chuyện liên quan đến anh cô sẽ kiên định, mạnh mẽ và quyết đoán hơn ai hết.

Tác giả diễn tả nữ chính là một cô gái không mấy thông minh, thậm chí có chút phản ứng chậm, ưu điểm lớn nhất là xinh đẹp, thứ hai là tốt bụng dịu dàng, thứ ba là cần cù chăm chỉ. Nhưng mình thì thấy không hẳn, có lẽ với những thứ khác cô hơi phản chậm thật, nhưng những thứ liên quan tới Bùi Xuyên cô quan sát rất chi tiết và cũng đưa ra phán đoán rất chính xác, có lẽ là một trong số chi tiết nhỏ mình thấy nữ chính rất đáng yêu.

Mình nghĩ tất cả mọi chuyện đều đến từ việc nam chính quá tự ti và tâm tính cũng thuộc hàng u ám. Bố mẹ nam chính vì chuyện của anh mà tự trách, cho dù anh lạnh nhạt họ vẫn quan tâm, yêu thương anh, cho dù thế nào vẫn nghĩ đến anh. Đó là điều mình quý trọng ở bố mẹ anh, có lẽ do tính chất công việc, bố anh là cảnh sát tốt, tư chất của ông vốn đã tốt rồi cộng thêm việc con trai vì ông mới trở nên như thế nên có vẻ ông vẫn luôn vì chuyện này mà áy náy.

Vốn ban đầu mẹ anh là người cho mình thấy tình cảm đối với anh nhiều hơn, sau đó khi bố mẹ chịu không nổi ám ảnh về con trai mà cãi nhau sau đó ly hôn thì mẹ anh không quan tâm con trai nữa, khúc cuối có tẩy trắng cho bà nhưng mình cũng cảm thấy như nam chính, không oán không trách nhưng cũng không đong đầy tình cảm. Sau này ai cũng không hạnh phúc, nói thật so với cái kết mà tất cả mọi người đều hạnh phúc, mình thấy như vậy thực tế hơn, không cần biết vì lý do gì thì việc có một đứa con tật nguyền, bản thân bố mẹ của đứa nhỏ phải gánh trách nhiệm, vì lý do gì để trốn tránh sự thật thì đều có lỗi cả.

Tuy nhiên so với việc xấu hổ và ghét bỏ đứa con tật nguyền thì mình thấy bố mẹ anh vẫn còn rất tốt.

Từ đầu đọc văn án mình vẫn ngờ ngợ, ác ma là sao? Rốt cuộc anh có thể làm gì? Hay là do tác giả quá phóng đại? Sau đó tìm một lý do vô cùng sứt mẻ? Nhưng khi biết được thì mình mới… À ra là thế! Cũng khá thuyết phục. Nếu đọc ngoại truyện sẽ rõ hơn vì chính văn nam chính tự tẩy trắng nên sẽ không cảm nhận được rõ ràng hai chữ ‘ác ma’.

Tuy mình biết trước là nam chính rất là tự ti và ám ảnh về khuyết tật của mình, ảnh luôn tìm cách né tránh nữ chính, dùng lời nói tổn thương cô, đẩy cô cho người khác… Vân vân mây mây các kiểu mình đều hiểu, bởi ai cũng vậy thôi. Không đem đến tương lai cũng không muốn chôn vùi tương lai của người mình yêu.

Nhưng sau khi biết nữ chính thích mình rất nhiều, nữ chính cũng thổ lộ nhiều, chờ đợi hy sinh cho anh cũng nhiều thì anh đã quyết tâm… Đê tiện tới cùng. Việc anh giải quyết vấn đề bố mẹ nữ chính khiến mình phục sát đất, không hổ là nam chính. Và có 1 điều nhỏ là anh đã thỏa mãn xí xi về trò thầy giáo x sinh viên cho mình nữa á hí hí =)))

Đoạn anh hy sinh bản thân rồi tẩy trắng vì nữ chính rất đặc sắc, nữ chính cũng có những hành động ‘trả lễ’ rất ư là nhồi cơm tró dô miệng người đọc rất đáng khen =)))

Điều buồn cười là không biết là do trẻ em ở TQ lớn trước tuổi hay tác giả viết lố, khi mới học cấp 1 cấp 2 mà đã ganh đua thiệt hơn, nói thật khi mình chừng đấy tuổi mà chả suy nghĩ được xa xôi như mấy bạn đó ấy. Tâm tư còn toan tính thiệt hơn, thanh xuân là phải tươi đẹp chứ. Làm mình thấy mất niềm tin quá =)))

CƠ MÀ MÌNH ĐỌC NHIỀU BỘ NAM CHÍNH TÀN TẬT RỒI NHƯNG BỘ NÀO CŨNG LÀ THANH THỦY VĂN HẾT Á MỌI NGƯỜI ƠI TOT ai có bộ nào mà có xôi thịt tí xíu thì chỉ mình coi với, ăn chay quài chắc mình tu thành chánh quá luôn quá.

Một điều thú vị của bộ này là 9 PN, lúc đầu mình nghĩ đơn giản là kể lại kiếp trước cho đọc giả biết thôi, nhưng sau khi đọc xong mình có một vài suy đoán. Mình đoán là tác giả đang muốn cho đọc giả thấy rằng, không phải chỉ vì Bùi Xuyên cứu Bối Dap mà cô yêu anh, cũng không phải chỉ có Bùi Xuyên tẩy trắng thì Bối Dao mới yêu, chỉ đơn giản là Bùi Xuyên thì Bối Dao sẽ yêu, cho dù kiếp trước hay kiếp này. Một điều nữa là tác giả muốn tặng một món quà cho Satan, ít nhất muốn thỏa mãn cho chàng trai với chấp niệm 27 năm.

Spoil Phiên ngoại:

Bối Dao 1: Bối Dao ở kiếp thứ 1

Bối Dao 2: Bối Dao ở kiếp thứ 2

Bối Dao 3: Bối Dao ở kiếp thứ 2 quay về kiếp thứ 1.

Bùi Xuyên: Bùi Xuyên ở kiếp thứ 2

Satan: Bùi Xuyên ở kiếp thứ 1

BD3 xuất hiện trên hòn đảo Satan đang ‘nghỉ dưỡng’ trong dịp giỗ của BD1, vừa nhìn Satan đã biết cô đúng là Bối Dao nhưng không phải là BD1.

BD3 nằm mơ thấy BD2, tức là ở kiếp thứ 2 vẫn diễn ra như thường, BD3 là món quà của tác giả tặng cho Satan và chứng minh một số thứ.

Satan tự mình cấy ‘Vãng sinh’ ver đầu vào người mình khi BD1 qua đời, hạ lệnh cho bản thân không được yêu thương BD1 nữa nhưng khi BD3 xuất hiện, vì BD3 là BD2 quay về thế giới 1 nên tình cảm với BX vẫn ở đó, mà BX là Satan nên cô vẫn yêu vẫn thân cận, mà Satan làm sao chịu chống cự được với BD3, dù người anh ta yêu hồi nhỏ là BD1, nhưng trong thâm tâm vẫn hi vọng sự tồn tại của BD2. Nên khi có rung động nhung nhớ tới BD3 sẽ khiến ‘Vãng Sinh’ bị kích thích vì trước đó anh tự ra lệnh bản thân là không được yêu BD1 nữa rồi, cho nên anh mới bị đau tim. Sau vì muốn ở bên BD3 mà cấy ‘Vãng sinh’ ver cao cấp vào người để tiêu diệt ver đầu.

Thực ra cũng không rối đâu, cũng dễ hiểu lắm, với mình cũng thích PN lắm nên là mình mới nói nhiều vậy thôi =)))) Có lẽ mình còn thích cốt truyện của PN hơn cả chính văn nữa.

.

Vẫn là một số câu yêu thích của mình trong truyện đây

.

Hắn giống như cây trúc non ngoan cường trong ngày đổ mưa đá của năm 1996, cứ thế đón gió dập mưa vùi để rồi bị gió bẻ gãy.

.

Hắn không phải đồ chơi trong mắt các người, cũng không phải phế nhân. Hắn là đứa nhỏ cô dỗ dành lớn lên. Cô hy vọng cả đời này của hắn sẽ được bình an, giống như trước kia, cho dù tính cách quạnh quẽ không thích cười thì cũng phải hạnh phúc vui sướng mà lớn lên.

.

Bùi Xuyên đột nhiên không kịp phòng ngừa đã nhìn thẳng vào mắt cô. Tay phải hắn rũ xuống, lặng yên mà ném điếu thuốc đi

.

“Đây là bài thi của mọi người sao?” Cô cầm máy bay giấy, bên trên cánh máy bay có một con số bằng mực đỏ: 46.

Bùi Xuyên nhấp môi, hắn lấy một cái cốc sứ, đặt lên trên điểm thi của mình. Bài thi này hắn chỉ làm một phần nhỏ, lần sau hắn sẽ không dám làm thế nữa.

.

“Con gấu này đi theo chị con sắp mười hai năm rồi, con còn phải kêu nó một tiếng anh gấu trúc đấy. Thế mà con dám ném vào máy giặt làm hỏng rồi!”

“Thực xin lỗi, anh gấu trúc, Bối Quân sai rồi.”

.

“Nếu đã thích em thì sẽ không bỏ rơi em, dù núi đao biển lửa cũng phải cõng em đi qua.”

.

Hai đời, chỉ có Bối Dao là biến số duy nhất.

Cô mới là nhà giam cuối cùng vây khốn Bùi Xuyên.

.

“Em là tâm can bảo bối cả đời này anh không dám yêu.”

.

“Lần đầu tiên có người đem việc làm ‘ tiểu tam ‘ ra nói đến đúng lý hợp tình như vậy. Hoắc công tử, mong anh tự trọng.”

.

Anh vốn dĩ chính là cóc ghẻ, nhưng thịt thiên nga anh nhất định phải ăn.

.

“Vậy, vậy chúng ta đi kết hôn?”

Cô nghĩ nghĩ, có chút thấp thỏm: “Cha mẹ em sẽ không đồng ý.”

Bùi Xuyên không nói chuyện, đem sổ hộ khẩu nhà cô ra cho cô xem.

Bối Dao: “……”

.

Một người đàn ông tốt sẽ khiến người phụ nữ của mình càng ngày càng vui vẻ, ngây thơ. Chỉ có đàn ông xấu mới khiến phụ nữ phải hung dữ. Anh hy vọng qua vài thập niên nữa em vẫn có thể muốn nói gì thì nói, muốn làm gì thì làm vì đã có anh ở bên.”

.

Có người tình yêu xa xăm vô cùng, có người tình yêu lại cả đời không thay đổi.

.

“Giáo sư, có phải thầy có người trong lòng rồi không?”

“Phải”

“Người kia là Bối Dao sao?”

“Đúng vậy.”

“Vậy thầy có biết cô ấy có bạn trai rồi không? Lúc trước chuyện này ầm ĩ đến mức cả trường đều biết.”

” Bạn trai của cô ấy vẫn luôn là tôi, hiện tại chồng hợp pháp của cô ấy cũng là tôi. Làm sao, mấy người có vấn đề gì hả?”

“Không, không có khả năng, bạn trai của cô ta rõ ràng……”

“Quá khứ của tôi không tốt lắm, may mà vợ tội không chê, vẫn ở bên tôi đến tận bây giờ.”

“Giáo sư Bùi, em có thể hỏi một vấn đề không?”

“Hỏi đi.”

“Hai người ở bên nhau từ lúc nào?”

“Năm tuổi.”

” Vậy thầy đến trường dạy học cũng vì Bối Dao sao?”

” Phải, mới kết hôn nên tôi rất nhớ cô ấy.”

.

Có người tình yêu giống như dung nham, nóng cháy bỏng, có người tình yêu giống như dòng suối, lâu dài lại ôn nhu.

Chủ đề