Bài văn về ký ức tuổi học trò

Những con đường thay áo mới bằng màu tím của hoa bằng lăng và màu đỏ rực của cánh hoa phượng vĩ. Những tháng ngày với tà áo dài trắng tinh khôi luôn đầy ắp niềm vui. Cái cảm giác vui vì sắp được nghỉ hè ai cũng háo hức, nhưng xen lẫn là cảm giác buồn thoáng qua vì sẽ phải xa trường lớp, thầy cô, bạn bè cùng nhiều kỷ niệm dưới mái trường thân yêu mà hàng ngày mình đã học tập. Ai cũng lặng lẽ nhặt cánh phượng hồng ép vào trang vở rồi cất kỹ đi.

Những buổi học cuối cùng không khí lớp bỗng dưng khác lạ, chẳng còn náo nhiệt tiếng cười đùa, nô nghịch ồn ã như mọi khi. Bước chân nhẹ nhàng hơn và tiếng lật sách, mở vở cũng thật êm, thật kín đáo nhưng cứ ngập ngừng như ấp ủ bao điều khó nói. Từ cậu bạn nghịch ngợm nhất lớp cho đến những bạn gái có mái tóc dài mộng mơ, cũng như sắp trở thành thi sĩ… Giọng nói, tiếng cười và ánh mắt trao nhau cũng giàu cảm xúc hơn.

Đã thoáng thấy nhiều ánh mắt xa xăm nhìn ra ngoài cửa sổ. Những cuốn sổ nhỏ được nâng niu, thập thò trong ngăn bàn, chuyền cho nhau. Ai cũng cố nắn nót những dòng mực tím thổn thức tri ân thầy cô, nhắn nhủ bạn bè, ôn lại những kỷ niệm. Kẹp theo những trang lưu bút là những lá bàng khô, nhành hoa, hay một cánh bướm làm từ hoa phượng. Cuốn lưu bút chất chứa nhiều nhung nhớ được chuyền tay nhau để cùng ghi lại những tháng ngày tươi đẹp chung trường, chung lớp. Ai cũng cảm thấy trường lớp yêu thương và gắn bó biết bao.

Lễ bế giảng năm học, sân trường rợp nắng. Dưới gốc cây bàng tán rộng giữa sân trường, sắc trắng tinh khôi của từng tà áo dài, từng chiếc áo đồng phục như hòa cùng màu trời tạo nên một khung cảnh tươi tắn, thanh nhẹ và bình yên cho buổi chào cờ. Đó cũng là buổi chào cờ cuối cùng khi chúng tôi chuẩn bị cho lễ bế giảng năm học. Đã thấy bạn bè rưng rưng nước mắt, thút thít khi nghe lời dặn dò của thầy cô, có bạn thì tranh thủ viết nốt những dòng lưu bút gửi trao, tôi thấy cả dòng nước nhỏ tràn nơi khóe mắt… Dưới gốc cây phượng thân yêu trong buổi học cuối cùng ở trường, chúng tôi đã mang cuốn sổ nhỏ xinh để ghi những lời chúc cho nhau trước khi chia tay. Giờ mỗi lần lật giở lại vẫn thấy bồi hồi với nhiều cảm xúc. Những nét chữ thắm tươi màu mực tím vẫn xôn xao những kỷ niệm của tuổi học trò đẹp đẽ, hồn nhiên và trong sáng một thời.

Bánh xe thời gian cứ quay lặng lẽ, chúng tôi đã trưởng thành sau mỗi bài học, sau những buổi đứng lớp của các thầy, các cô. Nhớ tà áo dài thướt tha của cô, dáng đi nghiêm trang của thầy. Nhớ những bài học làm người, những tri thức mà thầy cô đã truyền dạy cho chúng tôi. Nhớ góc sân trường, khoảng trời kỷ niệm đẹp như những thước phim nằm trong ký ức, là hành trang mang theo của mỗi người trong chúng tôi, mãi mãi không bao giờ quên.

Khi chùm phượng hồng rực đỏ ở một góc trời, chùm bằng lăng gieo một sắc màu tím, ta ngẩn ngơ thấy bóng hạ về chao nghiêng trong vòm lá xanh thẫm đẫm tiếng ve râm ran. Tuổi học trò được đong đếm với những mùa hạ như thế! Và tâm hồn ta ca hát mãi về tuổi học trò trong sáng mà đầy mơ mộng, yêu thương,… Mỗi ghế đá, hàng cây, mỗi góc sân, chỗ ngồi,… đều ghi dấu ấn tâm hồn ta, để thương để nhớ trong ta khôn cùng!

Đó là cánh cổng trường mở ra một thế giới tinh khôi…

Mỗi ngày đến trường, dù vội vã nhường nào nhưng khi bắt gặp cánh cổng trường quen thuộc, ta cũng phanh xe lại, đi thật chậm, thật chậm. Tên ngôi trường gắn bó như một phần trong cuộc sống của ta và ở kia bác bảo vệ nở nụ cười thân thiện. Cánh cổng trường mở lối cho ta bước vào một thế giới hoàn toàn khác với bao xô bồ, bon chen, náo nhiệt ở phía ngoài kia. Ta có cảm giác bước vào một thế giới tinh khôi, trong lành, yên bình bởi sự quy củ, nề nếp, mô phạm. Ta bỗng mỉm cười khi bắt gặp hàng chữ: “Mỗi ngày đến trường là một ngày vui” được treo ngay ngắn phía trước cổng trường! Niềm vui được bồi dưỡng tâm hồn, được tiếp thu và tắm mình trong kho kiến thức lý thú – túi khôn của nhân loại – tinh hoa văn hóa của loài người; niềm vui được gặp gỡ, chia sẻ với bạn bè, thầy cô cứ lớn dần trong ta và trở thành động lực tinh thần cho ta đến trường!

Đó là sân trường - khoảng trời để thương để nhớ…

Sân trường là không gian bình yên mỗi giờ ra chơi, ta phóng tầm mắt ra xa lặng nhìn những rặng xà cừ hay những dãy bàng phía trước mà suy ngẫm về cuộc sống. Sân trường ấy rợp bóng cây xanh. Mùa thu gió heo may và giọt nắng dịu dàng gom vào những chùm quả bàng vàng ươm treo từng chùm trong tán lá. Đôi lúc vô tình, quả bàng rụng xuống giữa đám học trò tụm năm tụm bảy khiến cả lũ ngơ ngác nhìn nhau cười vang. Mùa đông, lá bàng đỏ rực một khoảng trời để rồi chỉ còn trơ lại những cành cây khẳng khiu vươn bàn tay gầy guộc hứng bao gió rét. Thế mà bên trong nó vẫn rào rạt những dòng nhựa sống bất tận. Mùa xuân đến, những nụ búp hồng tía bật lên đầy sức sống thanh tân. Mùa hạ về với những tán lá xanh rì và những cụm hoa bàng xanh lơ reo cười trong gió. Và kia, những chú chim sâu nhỏ bé nhảy nhót líu lo chuyền cành, ngó nghiêng bên này, bên kia trông rất ngộ nghĩnh, đáng yêu.

Sân trường ấy là nơi ta bắt gặp bao bóng dáng bao cô cậu học trò chơi đá banh, đá cầu, nhảy dây hay tung tăng dắt nhau chạy từ lớp này sang lớp khác. Tiếng nói, tiếng cười vang vọng khắp những hàng cây. Có lúc ta bị bạn rượt đuổi dưới sân trường vì với tay lấy móc chìa khóa hay giật tóc, thu dép của bạn,… Giữa cái nắng chang chang hay giữa những cơn mưa bất chợt ào đến, sân trường cứ níu giữ bước chân ta…Kỉ niệm trượt dài theo tháng năm học trò ở sân trường thân thương là thế!

Đó là chiếc trống trường với nhịp sống học đường…

Tiếng trống đầu năm học vang lên trong thời khắc khai giảng thật trịnh trọng, thiêng liêng sau lời tuyên bố năm học mới bắt đầu của thầy hiệu trưởng. Trong suốt năm học, ngày nào tiếng trống cũng cất nhịp: “Tùng, tùng, tùng,…” thúc giục bước chân của các cô, cậu học trò vào lớp để được gặp lại bao gương mặt thân thương của bạn bè, được lắng nghe tiếng nói truyền cảm và ấm áp từ lời giảng của các thầy cô. Tiếng trống quy tụ các bạn học sinh trong giờ chào cờ đầu tuần hay các hoạt động tập thể. Tiếng trống chợt vang lên thật thích thú khi báo hiệu giờ ra chơi, xua tan bao căng thẳng trong giờ học. Tiếng trống nhảy khỏi lồng ngực và dồn xuống đôi chân sáo của ta khi báo hiệu buổi học kết thúc bằng một hồi dài. Tiếng nói, tiếng cười, tiếng í ới,… giục giã gọi nhau ra về cứ nhộn nhịp, náo nức lạ thường.

Đó là biển lớp thân thương - nơi gọi tên tổ ấm của mình ở trường học…

Từ sân trường bước vào, ta bước ngoặt vào khi thấy tấm biển lớp ta. Ôi chao, sao thân yêu đến thế. Lớp mình đây rồi, góc bàn mình ở kia. Cái Hoa, cái Linh, thằng Nam,… ở đó. Góc lớp kia là chồng ghế nhựa ngồi chào cờ của lớp, góc đằng này là bốn cây cờ tổ quốc đã quấn giấy màu. Chính giữa ở phía sau là phần trang trí về những điều ước của mỗi bạn trong lớp theo mỗi tổ. Phía trên là ảnh Bác Hồ, phía dưới là khẩu hiệu: “Thi đua dạy tốt, học tốt” rồi đến chiếc đồng hồ, ảnh và giấy khen tập thể lớp. Trên bục giảng là bàn giáo viên và chiếc bảng. Ôi, chiếc bảng xanh, phấn trắng – cả một thế giới tri thức vô bờ ở đó, bao câu chữ, hình vẽ in đậm trong tâm trí với bao nhiêu cái vô cùng hiện hữu trong ta suốt bao ngày tháng qua!

Đó là hình ảnh thầy cô luôn nâng niu, chắp cánh ước mơ cho ta…

Chỉ cần nhìn bóng dáng thầy/cô chủ nhiệm mỗi ngày đến trường, lòng ta đã cảm thấy xiết bao thân thương, gần gũi. Khi có giáo viên chủ nhiệm, ta cảm thấy mình được quan tâm, chỉ bảo, chở che và yêu thương! Tiếp đến là các giáo viên bộ môn, mỗi người một tính cách, có người vui tính, hóm hỉnh, có người nhẹ nhàng, có người thâm trầm, sâu sắc, có thầy cô nghiêm khắc nhưng cũng có thầy cô hết sức gần gũi, hòa đồng …nhưng tất cả họ đều đáng kính trọng. Bởi vì họ đều là những con người tâm huyết, yêu nghề, có kiến thức vững vàng và nhân cách cao đẹp,… Mỗi giờ dạy, các thầy cô đều gieo cho học trò tri thức và những bài học quý báu về đạo làm người, về những ứng dụng hiệu quả trong thực tế đời sống đồng thời định hướng tư duy, suy nghĩ đúng đắn về cách sống, cách ứng xử cho học sinh. Và đặc biệt, qua mỗi bài giảng, các thầy cô đã khơi dậy niềm khát khao, nuôi dưỡng và thổi bùng lên bao mơ ước tươi đẹp về tương lai trải rộng phía trước cho các cô cậu học trò.

Đó là nơi ta có bạn bè luôn sát cánh với bao buồn vui, thương mến…

Có ai đó đã từng nói: “Hãy nâng niu thời gian bạn có và những kỷ niệm chung... làm bạn ai đó không phải là cơ hội mà là trách nhiệm ngọt ngào”. Tình bạn thời học sinh là một tình cảm thiêng liêng, trong sáng, cao đẹp. Khi ta buồn hay vui vui bạn đều bên ta. Có lúc chỉ là một cái nắm tay hay ánh mắt nhìn ta đầy thông cảm, ta biết mình không cô đơn. Những hờn dỗi vu vơ hay những tranh cãi nhiều khi toé lửa không khiến ta xa bạn mà đôi khi khiến ta và bạn hiểu nhau hơn, gần nhau hơn. Đôi khi vì giận ai đó, ta tìm đến bạn để trút bao ấm ức, tủi hờn, bạn im lặng lắng nghe thế mà ta cảm thấy nhẹ lòng quá đỗi. Không chỉ thế, ánh mắt vô tình chạm phải của ai đó bâng quơ ngoài cửa lớp cũng khiến ta xao xuyến bồi hồi.

Tuổi học trò - chao ôi thật đẹp. Đó là những tháng ngày mơ mộng tươi đẹp nhất để ta sống với chính mình, với bạn bè, thầy cô, với ước mơ cháy bỏng,… Ta được làm đầy và lớn lên mỗi ngày! Ai sắp đi qua và đã đi qua đều ao ước “Thời gian quay trở lại” để được tắm mình trong tuổi trẻ ngọt ngào, căng tràn nhựa sống như ai đó từng nói: “Tuổi thanh xuân giống như một cơn mưa rào, dù cho bạn từng bị cảm lạnh vì tắm mưa thì bạn vẫn muốn được đắm mình trong cơn mưa ấy lần nữa"!