Bố cục văn bản Món quà sinh nhật

  • Các bước để viết đoạn văn tự sự kết hợp với miêu tả và biểu cảm
  • Bước 1: Lựa chọn sự việc chính (một trong ba sự việc trên)
  • Bước 2: Lựa chọn ngôi kể (Người kể ở ngôi thứ mấy, xưng là gì?)
  • Bước 3: Xác định thứ tự kể (Câu chuyện bắt đầu từ đâu, diễn ra thế nào và kết thúc ra sao?)
  • Bước 4: Xác định các yếu tố miêu tả và biểu cảm dùng trong đoạn văn tự sự sẽ viết.
  • Bước 5: Viết thành đoạn văn kể chuyện. kết hợp các yếu tố miêu tả và biểu cảm

Nhà tôi có một chiếc bình hoa rất đẹp. Nó cao khoảng chừng ba mươi phân, màu trắng như tuyết. Đây là một chiếc bình cổ loe được trang trí bởi hình chiếc lá xung quanh miệng rất sinh động. Đó là món quà mà bố đã phải sang tận Bát Tràng để mua về tặng mẹ nhân dịp kỷ niệm 20 năm ngày cưới của hai người. Hôm ấy, tôi đi học về sớm, cả nhà chưa có ai về. Tôi đang bực bội vì bài kiểm tra Toán hôm nay bị làm sai mất một câu, lỗi là do tôi chủ quan, không kiểm tra lại bài. Về đến nhà, tôi quăng chiếc cặp lên ghế với vẻ bực tức, nhưng thật không ngờ, chiếc quai cặp vướng vào bình hoa đang để trên bàn khiến nó rơi xuống đất. Choang một cái. Bình hoa vỡ tan tành mà tôi thì không kịp trở tay. Nước lênh láng dưới sàn, còn những bông hoa hồng đỏ thẫm nằm la liệt trên mặt đất. Tôi quên béng mất nỗi bực tức vì bài kiểm tra mà thay vào đó là sự lo lắng và sợ hãi. Phải làm sao bây giờ? Mẹ tôi rất thích chiếc bình này. Nó còn là quà kỉ niệm của bố mẹ. Tôi sẽ phải nói thể nào đây? Bần thần suy nghĩ mất một lúc, tôi vẫn chưa nghĩ ra sẽ nói thế nào với bố mẹ thì bỗng con Mi - con mèo tam thể của nhà hàng xóm, đứng ngoài sân kêu lên "meo...meo...". Đầu tôi lóe lên một cái. Tôi nhanh chóng thu dọn mảnh vỡ của cái bình, cẩn thận nhặt nhạnh từng mảnh thủy tinh vỡ cho vào chiếc túi bóng rồi vứt đi. Tôi vừa thu dọn xong thì mẹ về. Không cần mẹ hỏi, tôi đã kể lại câu chuyện và tất nhiên, lí do bình hoa bị vỡ là do con Mi ấy. Ánh mắt mẹ nhìn tôi buồn buồn nhưng không nói gì cả. Mẹ để chiếc túi lên ghế rồi hỏi tôi có bị mảnh vỡ đâm vào tay hay không. Tôi bỗng thấy hối hận quá. Nhưng tôi không dám nói sự thật với mẹ. Vì tôi sợ đôi mắt buồn buồn kia của mẹ sẽ là vì tôi chứ không phải vì con mèo kia. Đến tận bây giờ, đó vẫn còn là chuyện tôi hối hận nhất, vì tôi vẫn chưa dám nói với mẹ sự thật là chính tôi đã làm vỡ chiếc bình hoa mà mẹ thích nhất chứ không phải con mèo nhà hàng xóm.

Bài làm:

Có bao giờ bạn tự hỏi” bạn đã làm bao nhiêu việc tốt chưa?”. Trong cuộc sống thực tế chắc rằng ai cũng đã làm việc thiện chẳng qua là làm ít hay làm nhiều. Còn với tôi, tôi cũng đã làm rất nhiều việc tốt, nhưng sự việc mà tôi nhớ nhất là lúc tôi giúp một bà cụ sang đường giữa đông người và xe cộ đi lại. Hôm ấy, vào một buổi trưa hè nóng nực, những tia nắng chói chang cháy bỏng chiếu rọi xuống mặt đất. Tiếng ve sầu kêu râm ran trên những đóa hoa phượng đỏ thắm làm nổi bật cả một góc trời xanh cao vút. Tan học, đôi đạp nhanh chân để về nhà để có thể ngồi trước cánh quạt quay vù vù, để uống những giọt nước mát xua tan đi bao cái ánh nắng cháy da cháy thịt. Bỗng nhiên, từ xa tôi thấy một bà cụ đang đứng bên vệ đường, cụ giống bà ngoại tôi quá, lưng còng tay chống cái gậy,  có lẽ bà đang chờ ai đó. Đến gần tôi càng thấy bà cụ càng đẹp lão, bà có khuôn mặt đầy phúc hậu, hiền từ, hằn rõ những nếp nhăn của tuổi già, bà có mái tóc trắng bạc, những sợi tóc trắng như cước. Người bà nhỏ bé gầy guộc cùng với đôi bàn tay gần xơ xác dường như chỉ còn da và xương, hiện rõ những gân xanh, chân bà cứ bước tiến rồi lùi lại, à thì ra bà muốn sang đường. Tôi nhìn hai bên đường, mọi người đều đang hối hả để về nhà khi cái nóng gay gắt đang bao trùm mọi cảnh vật, tôi dừng xe lại, tôi chạy đến bên bà và nói.

-Bà ơi, để cháu giúp bà sang đường.

Tôi nắm tay bà và vẫy tay xin nhường đường cho một đứa trẻ và một cụ già yếu ớt. Mọi người đang tấp nập bỗng như chậm lại, thế là tôi đã đưa bà cụ sang mé đường bên kia, Bà nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến, nở nụ cười thân thương và nói.

-Cảm ơn cháu, cháu đúng là một đứa trẻ ngoan.

Chao ôi! cái nụ cười thân thiện ấy khiến lòng tôi không bao giờ quên phải ghi nhớ mãi. Tôi như đang lạc vào thế giới tràn đầy niềm hạnh phúc và mãn nguyện. Tôi nhìn theo bà đi được một quãng đường dài, tôi lại tiếp tục hành trình trên con đường về nhà, tôi tung tăng trong niềm vui mừng hạnh phúc khi đã làm được việc tốt mà quên đi cái nóng của bầu trời mùa hè

Bài làm:

Hôm nay là sinh nhật của em. Từ sáng sớm em đã thức dậy để cùng mẹ đi chợ mua đồ về để chuẩn bị bữa tiệc sinh nhật. Hôm qua khi chia tay lũ bạn, em đã kịp mời chúng nó đến dự buổi sinh nhật của mình vào tối nay rồi. Tối hôm ấy, nhà em các bạn sang rất đông. Tiếng cười nói vui vẻ. Ai cũng cầm theo một món quà nho nhỏ và một tấm thiệp xinh xắn với những lời chúc đáng yêu dành cho em. Mấy đứa bạn ai cũng đến, chỉ thiếu mỗi Hải, thằng bạn thân nhất của em, vì nó vừa mới chuyển nhà đi hồi tháng trước. Mọi người đang vui vẻ thì nghe thấy tiếng của một người vang lên ngoài cổng. Hình như là gọi em. Em ra ngoài xem thì thấy một chú khoảng chừng 30 tuổi đang ôm một hộp quà to trên tay, khuôn mặt thì tươi cười. Chú nhìn em và nói:

"Cháu là A phải không? Có người gửi quà cho cháu. Nhận rồi kí vào đây giúp chú nhé!"

Đám bạn ở trong nhà cũng ra đứng đầy ngoài sân, trầm trồ vì món quà mà em đang ôm ở trong tay. Phải mất khá nhiều sức em mới bê được hộp quà to đuỳnh ấy vào trong nhà. Mọi người đều dừng lại với thắc mắc không hiểu ai tặng quà mà không đến, lại còn tặng món quà to thế kia nữa. Em cẩn thận mở món quà ấy ra, là một chú gấu bông to gần bằng người em, màu vàng với bộ lông rất mềm. Bên trong hộp quà là một tấm thiệp. Em mở ra đọc và đôi mắt thì đỏ hoe. Đó là món quà của Hải: "Chúc A sinh nhật vui vẻ, luôn xinh xắn và đáng yêu nhé. Tớ xin lỗi vì không dự bữa tiệc sinh nhật cùng với cậu được. Nên tớ gửi cậu món quà nhỏ này. Chúng mình mãi là bạn tốt nhé!". Tôi thấy rất vui vì Hải vẫn còn nhớ ngày sinh nhật của tôi và chắc chắn, chúng tôi sẽ mãi là bạn tốt của nhau rồi!

Cho sự việc và nhân vật sau đây: Sau khi bán chó lão Hạc sang báo để ông giáo biết. Hãy đóng vai ông giáo và viết một đoạn văn kể lại giây phút lão Hạc sang báo tin bán chó với vẻ mặt và tâm trạng đau khổ.

Trả lời:

Hôm sau, Lão Hạc sang nhà tôi chơi. Vừa trông thấy tôi, lão báo ngay rằng đã bán con chó vàng đi rồi. Trông lão buồn lắm, mặc dù lão cố làm ra vẻ vui bởi lão cườii như mếu và muốn khóc. Tôi ái ngại cho lão quá nên hỏi cho qua chuyện việc bán chó, không ngờ dụng vào nỗi đau của lão làm lão khóc hu hu như một đứa trẻ vậy.

Tìm trong truyện ngắn Lão Hạc của Nam Cao đoạn văn kể lại giây phút trên. Sau đó so sánh với đoạn văn của mình vừa viết để rút ra kết luận

Đoạn văn của Nam Cao đã kết hợp yếu tố miêu tả và biểu cảm ở chỗ nào?

Những yếu tố miêu tả và biểu cảm đã giúp Nam Cao thể hiện được điều gì?

Trả lời:

a. Đoạn văn đã kết hợp yếu tố miêu tả và biểu cảm rất đậm nét. Đó là việc ông tập trung tả lại chân dung đau khổ của lão Hạc với những chi tiết độc đáo:

  • Miêu tả: cố làm ra vui vẻ, cười như mếu... hu hu khóc.
  • Biểu cảm: không xót xa 5 quyển sách... ái ngại cho lão Hạc, hỏi cho có chuyện.

b. Giúp Nam Cao khắc sâu vào lòng người đọc một lão Hạc khốn khổ về hình dáng bên ngoài và đặc biệt là thể hiện rất sinh động sự đau đớn, quằn quại về tinh thần của một người trong giấy phút ân hận, xót xa, day dứt...

Bài làm

I. DÀN Ý CỦA BÀI VĂN TỰ SỰ

1. Tìm hiểu dàn bài của bài văn tự sự

a) Bố cục của Văn bản: “Món quà sinh nhật”: 3 phần

  • MB: từ đầu-> tiệc bàn: Quang cảnh chung của buổi sinh nhật.
  • TB: tiếp đó-> không nói: Kể về món quà sinh nhật độc đáo của người bạn
  • KB: phần còn lại: Cảm nghĩ của người kể về món quà sinh nhật.

b) Lần lượt tìm và chỉ ra các yếu tố sau

– Bài văn kể về việc diễn biến buổi sinh nhật. Nhân vật tôi (Trang) là người kể chuyện – Ngôi kể thứ nhất.

– Câu chuyện xảy ra ở nhà Trang, vào ngày sinh nhật, trong hoàn cảnh mọi người tới dự sinh nhật đông đủ, chỉ thiếu mỗi Trinh (bạn của Trang).

– Sự việc xảy ra với Tang, chuyện gồm các nhân vật: Trang, Thanh, anh Toàn, Trinh và các bạn cùng lớp. Trang là nhân vật chính

  • Trang là người có tính cách hồn nhiên, vui mừng, sốt ruột;
  • Trinh là người có tính cách kín đáo, đằm thắm
  • Thanh có tính cách ồn nhiên, nhanh nhẹn, tinh ý.

– Câu chuyện diễn ra:

  • Mở đầu câu chuyện nêu ra vấn đề: buổi sinh nhật vui vẻ sắp đến hồi kết thúc, Trang sốt ruột vì người bạn thân chưa đến
  • Đỉnh điểm của câu chuyện là món quà độc đáo của Trinh dành cho Trang.
  • Câu chuyện kết thúc với suy nghĩ của Trang về món quà độc đáo đó.
  • Điều tạo nên sự bất ngờ cho người đọc đó hính là tình huống của câu chuyện: Tác giả đưa người đọc nhập vào tâm trạng chờ đợi và có ý chê trách của nhân vật Trang về sự chậm trễ của người bạn thân để rồi sau đó mới vỡ lẽ rằng đó là sự chậm trễ đầy tình cảm, suýt nữa thì Trang đã trách nhầm người bạn, mà nhất là ngừoi bạn đấy lại có một tấm lòng thơm thảo thật đáng trân trọng, thể hiện qua món quf sinh nhật đầy ý nghĩa: “Nó không phải là món quà mua vội vàng trên vỉa hè, trong cửa hiệu,… Trinh đã ấp ủ, nâng niu, hằng nghĩ đến suốt bao ngày nay”.

– Yếu tố miêu tả và biểu cảm:

  • Yếu tố miêu tả: Tả tỉ mỉ buổi sinh nhật; không khí của buổi sinh nhật; miêu tả chi tiết món quà sinh nhật là chùm ổi.
  • Yếu tố biểu cảm: Bộc lộ tình cảm bạn bè chân thành; suy nghĩ và cảm xúc của Trang khi nhận được món quà sinh nhật.
  • Kể + tả + biểu cảm đan xen nhau làm cho bài văn sinh động, hấp dẫn.

c) Những nội dung trên (b) được kể tuần tự theo thời gian nhưng kể dùng hồi ức từ hiện tại -> quá khứ, quá khứ -> hiện tại.

II. LUYỆN TẬP

Bài tập 1: Từ truyện Cô bé bán diêm, hãy lập ra một dàn ý cơ bản theo những gợi ý sau:

1. Mở bài: Giới thiệu quang cảnh của đêm giao thừa và gia cảnh cô bé bán diêm (NV chính).

2. Thân bài: Những lần quẹt diêm và những mộng tưởng ảo ảnh.

  • Lần thứ nhất em thấy lò sưởi
  • Lần thứ hai thấy bàn ăn
  • Lần thứ ba thấy cây thông No-en
  • Lần thứ tư gặp bà
  • Lần thứ năm em đã quẹt hết cả bao diêm để níu giữ bà em

3. Kết bài: Cái chết của em bé bán diêm và cảm nghĩ của người viết (thương tiếc, xót xa)

Bài tập 2: Lập dàn ý cho đề bài: “Hãy kể về một kỉ niệm với người bạn tuổi thơ khiến em xúc động và nhớ mãi”

1. Mở bài: Giới thiệu người bạn của mình là ai? Kỉ niệm khiến mình xúc động là kỉ niệm gì? (nêu một cách khái quát)

2. Thân bài: Tập trung kể về kỉ niệm xúc động ấy:

  • Nó xảy ra ở đâu, lúc nào? (thời gian, hoàn cảnh) Với ai? (nhân vật)
  • Chuyện xảy ra như thế nào? (mở đầu, diễn biến, kết quả)
  • Điều gì khiến em xúc động? Xúc động như thế nào? (Miêu tả các biểu hiện của sự xúc động)

3. Kết bài: Em có suy nghĩ gì về những kỉ niệm đó.