Dai cung nhac khuynh hi review

Đọc 2 bộ của chị Cháo mình phát hiện điểm chung, nếu truyện của chỉ là nữ tiểu bạch thỏ thì sẽ có dáng người mũm mĩm, và đương nhiên nam chính sẽ là tên khốn ác ma thích trêu chọc con thỏ nhỏ.

Thật ra chị nữ chính Phó Tự Hỉ cũng không phải thiểu năng gì, chưa đến mức ngu ngơ nhưng tư duy cũng không bằng người bình thường.

Chị có thể tự lo việc sinh hoạt hằng ngày cho bản thân, cũng biết lo lắng cho người quan tâm mình, lại biết sợ hãi kẻ xấu, vừa ngoan ngoãn lại đáng yêu, chu đáo lại khờ khạo,

Còn về anh nam chính, vì có lẽ đã đọc qua Bạn Chanh rồi nên mình thấy anh này rất tốt rất tốt luôn á, chỉ có cái thuộc tính là xù lông thôi, mỗi khi thẹn là ảnh tức lên ảnh mắng bé thỏ thôi, chứ ảnh thương bé thỏ nhất.

Ai mà bắt nạt bé thỏ nhà ảnh là ảnh băm vằm người ta ra cho tự hả dạ chơi.

Thật ra nếu đây đổi lại là một ông già xấu xí thì chắc sẽ bị mọi người thóa mạ với cái trò tùy hứng đó của Hạ Khuynh, nhưng thay vào đó là một tên công tử ăn chơi có cái mã ngoài đẹp đẽ thì nó lại khác. Thói đời mà :)))

Thử tưởng tượng đến viễn cảnh một ông chú trung niên béo múp mích, lúc nào cũng canh me em gái người ta không ở nhà là dê xồm, hở ra là thích bóp ngực con người ta dù là ở nhà hay ngoài đường, lấy con người ta ra thẩm, rồi không muốn chịu trách nhiệm xem :)) có còn là ngôn tình không =))) Nói cho vui thôi, chứ mình không có ý chế giễu gì cả, chỉ là thấy hành vi ức hiếp ‘trẻ nhỏ’ của ‘ông chú’ Hạ Khuynh hơi đáng khinh mà thôi.

Thật ra mình cũng không muốn so sánh, nhưng đọc cùng một tác già thì không thể thiếu suy nghĩ này, mà viết review là nêu cảm tưởng của bản thân này nên mình không đắn đo chuyện này nữa.

So với bộ Bạn Chanh, mình thấy bộ này tác giả viết non tay hơn nhiều, tình tiết rất cũ, không có cao trào, toàn bộ là sủng thôi, đọc hơi ngán, đôi chỗ còn rất teenfic nữa.

Đọc cho đủ tủ sách của chị Cháo thì được chứ mình không high reccomment lắm.

Được cái bộ này chị Cháo viết H rất đậm đà chất lượng luôn nhé :))) Lâu lâu đổi khẩu vị cũng okila.

Còn về tuyến nhân vật như mình cũng nói rồi, motif rất cũ, nhân vật phụ cũng không có gì mới lạ, gia đình họ Phó cả ba lẫn mẹ đều rất yêu thương hai chị em, cho dù sau này Phó Tự Hỉ có bị nhược trí thì hai người vẫn cưng con gái vô cùng, còn em gái Phó Tự Nhạc, chị này bạn đầu mình thấy tính cách cũng mạnh mẽ nhưng sau vẫn chưa thấy có điểm sáng gì lớn hơn để thu hút, còn gia đình bên nhà họ Hạ thì chẳng có gì để nói cả, tốt đều :))) Cho nên không có gì đặc sắc.

Điểm thì mình cho 7/10.

Dưới đây là một số câu mình yêu thích trong truyện, có thể có spoil nếu bạn không thích có thể bỏ qua nhé.

.

“Hạ Khuynh bình thường thích làm ở phía trước hay phía sau?”

À lúc này thì cô đã hiểu. “Anh ta ở phía trước.”

Lúc đẩy xe lăn, dĩ nhiên là Hạ Khuynh ngồi ở phía trước rồi.

.

“Hạ Khuynh, ‘lão nhị’ của anh là ai vậy?”

Phó Tự Hỉ, nhớ kỹ cho tôi.”

Hạ Khuynh quay đầu nhìn cô. “Sau này tôi cấm em không được hỏi người đàn ông khác về chuyện này, biết chưa hả?”

“Tôi có gặp qua em trai anh rồi à?”

“Không có.”

“Vậy hắn lớn hay nhỏ?”

“Không nhỏ.”

“Vậy tại sao hắn không trở về nhà?”

“Phó Tự Hỉ, sao em quan tâm đến nó quá vậy, muốn nhìn thấy nó lắm à?”

.

Hắn ăn cô lâu như vậy, cô cũng chưa tức giận cơ mà.

Cô mới ăn hắn một chút, hắn liền tức giận. Công bằng ở đâu?

.

“Mẹ nó, vậy tối nay ông đừng có đem con nhỏ ngốc ấy đến đây.”

“Thần kinh! Cô ấy tên Phó Tự Hỉ, đừng có tùy tiện hở một chút đặt loạn biệt danh cho người khác.”

.

Hạ Khuynh chỉ cười lạnh: “Có tiền cũng chưa chắc. Để tao thử đưa mày tiền rồi đánh cho mày tàn phế, lúc đó cả con chó còn không thèm nhìn đến mày.”

.

Tại sao lại không giống với khi nãy.

Vì sao… chỉ trong thời gian ngắn mà nó vụt lớn nhanh như vậy… Huhu… Hạ Khuynh đúng là con quái vật!

.

Hạ Khuynh thấy cô như vậy đau lòng muốn chết. “Phó Tự Hỉ, đừng khóc, em muốn làm sao mới ngừng khóc đây, tôi nghe lời em…”

.

“Phó Tự Hỉ, không phải em vẫn ăn chưa no sao, tôi không ngại bây giờ em đến đây nhai cắn tôi…”

.

“… chuyện ngủ trưa ở phòng tôi không cần viết vào.”

“À vâng.”

“… việc tôi nắm tay em cũng không được viết.”

“À vâng.”

“… tôi thừa biết tôi đẹp trai nên chuyện này càng không được mang vào đây.”

“À vâng.”

“Còn có cái này nữa, chuyện tôi dạy em ‘cắn’ tuyệt đối không thể ghi vào đây!”

“À… vâng!”

.

“Tự Nhạc nói nếu tôi ngủ chung với anh, anh sẽ trở thành trâu bò dê.”

“Trâu bò dê..?”

Cô lắc lắc đầu: “Cũng không phải… tôi quên rồi, nhưng mà cũng giống như trâu bò dê vậy đó.”

“Động vật?”

“Cũng không phải…”

Hạ Khuynh trong đầu dự liệu chắc nó cũng không phải là từ ngữ tốt đẹp gì: “Cô ta nói tôi là cầm thú?”

Phó Tự Hỉ lại lắc đầu, sau đó lại suy nghĩ một lúc đột nhiên mang theo ý cười nói với hắn: “À tôi nhớ ra rồi!”