Đáng tiếc không phải anh review năm 2024

Hướng Trạch Nghệ là nhân vật nam chính trong Đáng Tiếc Không Phải Là Anh (Where The Lost Ones Go) và có thể nói người làm nên bộ phim chính là nhân vật Hướng Trạch Nghệ với tính cách vô cùng phong phú của diễn viên trẻ Phạm Thế Kỳ.

Đáng tiếc không phải anh review năm 2024

Dám yêu dám nói

Trạch Nghệ tuyệt đối không phải là người yêu mà không dám thể hiện, ngay khi gặp Diệp Tử (Tống Nghiên Phi), cậu ngay lập tức nhất kiến chung tình và xác định rõ ràng mình sẽ theo đuổi người con gái này. Cách theo đuổi mà cậu dùng chính là "mặt dày" xuất hiện liên tục xung quanh Diệp Tử, dù có bị xua đuổi, nói lời tàn nhẫn thì cậu vẫn bỏ ngoài tai.

Đáng tiếc không phải anh review năm 2024

Hay khi có cơ hội, Trạch Nghệ đã tận dụng ngay để tỏ tình với Diệp Tử trước hàng trăm người:

Đáng tiếc không phải anh review năm 2024

"Em đã nợ anh thì không trả được đâu, chạy cũng không chạy được"

Ấm áp, hài hước

Có lẽ Diệp Tử chẳng bao giờ hối hận khi đã nhận lời Hướng Trạch Nghệ, bởi cậu đã làm những ngày bên nhau của hai người luôn ấm áp, tràn đầy tiếng cười. Những hành động quan tâm mà Trạch Nghệ dành cho Diệp Tử xuất phát từ những hành động nhỏ nhất như đeo túi cho người yêu hay vỗ lưng khi Diệp tử bị sặc nhưng cũng có những lúc cậu rất trẻ con, chí chóe cãi từng câu một với người mà mình thích.

Đáng tiếc không phải anh review năm 2024

Đáng tiếc không phải anh review năm 2024

Nhìn những hình ảnh này, ai mà chẳng muốn có một người yêu như vậy chứ.

Chính trực và chân thật

Ngoài ra, Hướng Trạch Nghệ khác xa các mỹ nam thanh xuân khác ở điểm, cậu rất chân thật, cậu không phải nam thần siêu phàm, có thể nhìn thấu mọi cạm bẫy, có thể dễ dàng vượt qua khó khăn để bước tiếp con đường trải hoa. Cậu vấp ngã và mất tất cả ngay trước khi tốt nghiệp, khi mà mọi điều tốt đẹp đang chờ cậu thực hiện.

Đáng tiếc không phải anh review năm 2024

Cậu biến thành một người tự ti, luôn day dứt vì sự bồng bột năm đó.

Tuy nhiên, sự chính trực, thẳng thắn vẫn luôn tồn tại trong chàng trai này, khi mà tương lai bị cướp mất, cậu vẫn chỉ tự trách bản thân, trách mình quá nóng nảy làm người khác hôn mê mấy năm, trách mình khiến người khác mất đi tuổi thanh xuân, mất đi nhiều cơ hội. Vậy còn tương lai của cậu, cơ hội của cậu, và cả dự định cùng Diệp Tử, ai sẽ trả cho cậu bây giờ?

Đáng tiếc không phải anh review năm 2024

Kết

Có lẽ chính bởi sự gần gũi, đời thường khiến nhân vật Hướng Trạch Nghệ hiện lên sinh động hơn bao giờ hết và khác hoàn toàn so với các nhân vật nam chính trong các bộ phim ngôn tình thanh xuân khác. Day dứt, cảm thương và chân thành mong cậu sẽ tìm lại được sự lạc quan yêu đời, sẽ cùng Diệp Tử bước tiếp bên nhau… chính là những cảm xúc mà người xem dành cho cậu sau 24 tập phim.

Đáng tiếc không phải anh review năm 2024

Đáng Tiếc Không Phải Là Anh là một bộ phim chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên của nhà văn Diệp Tử được ra mắt công chúng Đại Lục năm 2017. Tác phẩm kể về chuyện tình như mơ thời đại học của Hướng Trạch Nghệ - một mỹ nam khoa Mỹ thuật và Diệp Tử, một cô bé sinh viên năm nhất. Giữa không gian phim đầy tính nghệ thuật nhưng cũng rất chân thực, lần lượt các câu chuyện lồng ghép từ các mảnh kí ức ở quá khứ và hiện tại tạo nên một mạch phim xuyên suốt, đan cài khéo léo, đầu cuối tương ứng, khiến mọi chi tiết xuất hiện đều có lý do của nó.

Èo, nói trước luôn truyện này nếu theo cách viết của tác giả thì chắc là HE thế nên mình đang nghi ngờ tựa đề truyện có phải là dành cho nam thứ Trần Vũ Hoa hay không bởi Diệp Tử trong vòng 6 năm đã từ bỏ Vũ Hoa 2 lần để chạy theo Hướng Huy.

Đây là truyện mà mình không ưa nam chính và nữ chính. Nói sao nhỉ, có lẽ theo quan điểm tình yêu và quan điểm sống nông cạn của mình thì Hướng Huy và Diệp Tử là 2 người ích kỷ, rất ích kỷ. Mỗi người, mỗi sáng mai tỉnh dậy đều đứng trước nhiều lựa chọn trong cuộc sống, không ai đảm bảo mình luôn chọn đúng được bởi đúng sai là ranh giới rất mờ ảo và mong manh, nhưng ít nhất theo mình thì lựa chọn sao cho mọi người ít tổn thương nhất. Còn Hướng Huy và Diệp Tử, lần nào cũng là họ nhân danh tình yêu, nhân danh sự hi sinh mà luôn lựa chọn có lợi cho mình.

Diệp Tử thích Hướng Huy vì chàng đã có người yêu nên không dám tỏ bày thế nhưng trong hoàn cảnh có sự chứng kiến của Hướng Huy để bảo vệ chút sĩ diện và tự trọng của mình đã nhận lời làm bạn gái của Vũ Hoa. Sau đó, nhân danh tình yêu chân thành, rời bỏ Vũ Hoa để đến với Hướng Huy. Khi chia tay Hướng Huy, nhận thấy chân tình của Vũ Hoa sau bao năm không đổi, lại đồng ý về bên anh, thậm chí tính đến chuyện kết hôn. Rồi 1 lần nữa, lại nhân danh tình yêu, đạp bỏ tấm chân tình của Vũ Hoa lần nữa cho dù khi đó Vũ Hoa vì cứu Diệp Tử gần như cận kề cái chết. Mình không cho rằng cứ là Vũ Hoa hi sinh sẽ được đáp lại. Nam phụ đã định sẵn số mệnh không thể có được nữ chính, là nhân vật làm nổi bật tình yêu của nam – nữ chính, nhưng ít nhất, dù là ai, dù thế nào, tình cảm và trái tim của 1 người là vô cùng đáng quý, sao có thể sử dụng như tấm chăn tạm bợ đắp cho mình qua đông giá rồi đến xuân về lại đem chăn đi làm giẻ rách thế kia. Ít nhất, nếu không yêu đừng gieo cho người khác hi vọng, đừng thổi cho người ta 1 mồi lửa rồi lại dập tắt không thương tiếc và đem cái danh nghĩa tình yêu đích thực mà rũ bỏ tấm chân tình của người khác. Tình yêu dù là song phương hay đơn phương vẫn xứng đáng được tôn trọng như nhau.

Ngẫm lại Diệp Tử và Hướng Huy có lẽ là đôi lứa xứng đôi. Khi mới gặp nhau, Hướng Huy vốn là hoa đã có chủ, mình không hiểu tại sao tác giả lại cố tình khắc họa người yêu khi đó của Hướng Huy là 1 người con gái cay độc, xảo trá và ích kỷ. Nực cười thay, tác giả có đề cập Hướng Huy là chàng trai mạnh mẽ, thông minh … ờ còn chung tình nữa thế thì đừng nói với mình anh ta bị ép buộc yêu cô gái đấy nhá. Ai ép được chàng? Đạo đức của anh ta là có vấn đề khi đã có bạn gái những rất nhiều lần cố tình tiếp cận Diệp Tử làm bản thân Diệp Tử cũng mông lung rất nhiều về tình cảm của anh ta. Yêu Diệp Tử rồi cũng chẳng công khai theo đuổi cô để rồi tác giả xây dựng tình huống thổ lộ vô cùng “cẩu huyết”, Diệp Tử chơi game bị thua và phải thực hiện lời hứa chạy sang phòng bên cạnh phòng Vũ Hoa gõ cửa hô lớn “Em thích anh từ lâu” với bất cứ ai mở cửa – chưa cần nghĩ cũng biết người mở cửa là Hướng Huy. Chán cái là sau lời nói đó, Hướng Huy đáp lại “Anh cũng thích em từ lâu” thế rồi Hướng Huy chia tay người yêu để đến với Diệp Tử. Khi tình yêu đang nở rộ, chàng bỏ đi mà không nói lý do để lại Diệp Tử chơ vơ giữa thành phố rộng lớn đến hoang tàn. Lý do sau này cũng được mở ra chàng sang Mỹ gặp muôn vàn khó khăn, có thể không về được, vì hạnh phúc của Diệp Tử nên có sự ra đi đột ngột như vậy. Lý do lý trấu thế quái nào vậy, toàn là ngụy biện, mình đã biết Cố Bình Sinh của “Trọn đời bên nhau” dù bệnh tật có thể cướp đi sinh mạng vẫn nói lời xin lỗi Đồng Ngôn hãy ở bên mình vì anh ấy biết đó là hạnh phúc.

Ừm thì cuối cùng cũng là HE cơ mà mình nghĩ Diệp Tử nên đổi tên truyện thành “Kiểu gì cuối cùng cũng vẫn là anh” thì đúng hơn – đừng xát muối vào tấm lòng của Trần Vũ Hoa nữa, anh ấy chỉ là vai phụ đáng thương trong tấm kịch mà Hướng Huy và Diệp Tử tự biên tự diễn mà thôi.

Thật tình, điều mình thấy có cảm giác duy nhất với truyện này là các câu đề tựa của mỗi chương, rất súc tích nhưng lại chẳng ăn nhập gì mấy với nội dung của chương.