Review bóng ma trong nhà hát năm 2024

Tất cả âm nhạc đều do nhạc sĩ/ nhà sản xuất Andrew Lloyd Weber kì cựu biên soạn, đã tạo nên thành công của PotO. Phần casting cũng là 1 yếu tố khiến bộ phim có sức lay động mạnh mẽ. Vai Bóng Ma Gerald Butler thể hiện, tuy ko dám nói là Bóng Ma xuất sắc nhất, nhưng chắc chắn là diễn xuất tuyệt vời nhất trong sự nghiệp của chú. Dù ko phải là ca sĩ opera chuyên nghiệp, nhưng chú và Emmy Rossum, lúc ấy cô mới hơn 16 tuổi, đã biểu diễn thành công những bài hát opera, khiến khán giả như đựoc bay vút trong 1 ko gian âm nhạc lãng mạn và siêu thực. Tuy ko ngầu bằng dàn dv Les Miserables hát live các bài hát và thu âm ngay lúc diễn, nhưng theo mình, cả 2 đều đã thể hiện vai trò ca hát này 1 cách xuất sắc. Mà nói đi nói lại, hát live kiểu LM ko phải phim nào cũng áp dụng đựoc. PotO dòi hỏi kĩ thuật hát quá cao, nếu ko có sự trợ giúp của phòng thu, thì các ca sị ko chuyên như Gerald khó lòng vừa diễn cho xuất thần mà vừa tập trung hát hay dc. Và mấy tay phê bình phim nào mà chê phần ca nhạc của phim này thì mình hết ý kiến. Với mình, nó xứng đáng với nghĩa của từ Perfection.

Cách dẫn dắt câu chuyện cũng là 1 thủ thuật tuyệt vời của đạo diễn Joel Schumacher. Bộ phim mở đầu ko trực tiếp đi thẳng vào câu chuyện mà gợi mở 1 cách từ từ. Dù là đang bối cảnh hiện tại, nhưng phim lại là 2 màu đen trắng tàn úa và cũ kĩ, Thế rồi khi chiếc tháp đèn đựoc thắp lên và kéo lên cao, vạn vật như bừng lên sức sống của 1 thời quá khứ huy hoàng. Hoà trong giai điệu Phantom of The Opera, toàn cảnh đổ nát bỗng khôi phục trạng thái ban đầu và cả ngôi nhà hát phút chốc thay da đổi thịt thành lộng lẫy huy hoàng trong ánh sáng sân khấu. Thề có Chúa, xem cảnh đó bao nhiêu lần là bấy nhiêu lần mình cảm thấy rùng mình như có dòng điện chạy khắp ngừoi. Và ko chỉ mình, rất nhiều ngừoi thừa nhận có cảm giác đó khi xem cảnh phim ngoạn mục này. Thiệt tình, mình cảm thấy tiếc cho phim khi năm đó ko giành dc giải Chỉ đạo nghệ thuật (Art Direction) và Hoà âm (Sound Editing) xuất sắc. Ko biết năm đó phim xuất sắc nào vựot mặt đựoc PoTo nữa. Haiz…

Âm nhạc và diễn xuất truyền cảm của 2 diễn viên chính tiếp tục là linh hồn xuyên suốt bộ phim. Và sau bao nhiêu thời gian xem lại, cảm xúc của mình vẫn vẹn nguyên như lần đầu, nếu ko nói là mình càng cảm nhận dc sâu sắc hơn cái hay của phim.

Các bài hát của PoTo luôn khiến mình phải rùng mình trong dòng chảy cảm xúc. Nhất là chuỗi bộ tứ Think Of Me – Phantom of the Opera – Music of the Night và Point of No Return. Bài yêu thix nhất của mình đưong nhiên là Music of the Night và Point of No return do Gerald thể hiện. Thi thoảng khi nghe lại 2 bài này mỗi đêm trên giừong mà thấy tâm hồn đê mê. Ôi giá như mình có thể xem dc bộ phim này 1 lần trong rạp thì coi như ko có gì phải tiếc nuối nữa. Tiếc là sinh sau đẻ muộn :<

Review bóng ma trong nhà hát năm 2024
Lời ca đầy m lực của Point of No Return khiến cho cả khán phòng (cả trong phim lẫn trong rạp) bị cuốn vào dòng cảm xúc của Christine và Phantom

Câu chuyện của Bóng Ma Nhà Hát đã trở thành 1 mẫu mực của tấn Bi kịch tình yêu, của một số phận lạc loài bị xã hội ruồng bỏ. Không ai biết Bóng Ma thân thế thực sự thế nào. Chỉ biết hắn là một thiên tài âm nhạc với dung mạo xấu xí và tính tình quái dị, tàn nhẫn.

Bao nhiêu năm qua mình vẫn luôn thong cảm và thưong xót cho Bóng Ma, bất kể hắn ta hai tay nhuốm máu tưoi. Làm sao có thể trách cứ tội ác của 1 thứ do chính tay con ngừoi đã tạo ra. Sinh ra với hình hài dị dạng, lớp vải đầu tiên Bóng ma đựoc khoác lên ngừoi là chiếc mặt nạ che kín gưong mặt xấu xí của mình. Cuộc đời đã lấy đi quá nhiều của 1 ngừoi, chỉ chừa cho anh ta 1 nơi ẩn thân cuối cùng trong âm nhạc và bóng tối.

Cả nửa đời sống lén lút trong nhà hát, Bóng Ma chỉ tiếp xúc duy nhất với cô gái đã từng cứu và đưa hắn đến sống trong đừong hầm bên dứoi nhà hát, Bóng Ma chỉ 1 đam mê duy nhất khiến cuộc đời đau khổ của hắn có chút ý vị để tiếp tục là Âm Nhạc. Sống trong Ngôi Nhà của thứ Âm thanh đẹp đẽ nhât trong cõi trần tục, Bóng Ma tự học hỏi và nghiên cứu âm nhạc. Năng khiếu thiên bẩm cộng với sự chuyên tâm tìm tòi bao nhiêu năm ko bị gián đoạn biến Bóng Ma thành 1 nhạc sĩ đại tài có giọng ca tuyệt diệu. Nhưng dù có tài năng mà ko ai biết tới thì cũng có ý nghĩa chi.. Bóng Ma cuối cùng thoả hiệp với ngừoi chủ nhà hát, dùng các tác phẩm của mình để đổi lấy những đặc quyền đặc lợi: 1 số tiền hàng tháng và lô ghế danh dư trong mỗi show diễn của nhà hát, để hắn mỗi đêm đựoc tắm mình trong ánh sáng của sân khấu và âm nhạc, thứ ánh sáng duy nhất hắn có đựoc trong cuộc đời tăm tối của mình.

Cho đến 1 ngày khi gặp đựoc cô thiếu nữ Christine với chất giọng trong trẻo như thiên sứ, vì say mê giọng hát của cô Bóng Ma quyết dinh đào tạo cô và đã phải lòng cô học trò của mình. và bi kịch thật sự mới bắt đầu từ đây…

Bi kịch của Bóng Ma ko phải ở chỗ hình dạng xấu xí của hắn mà là nỗi sợ hãi bị coi là quái vật. Mình nhớ câu nói của Erik trong X-men rằng “LÀm sao anh có thể mong xã hội chấp nhận anh, khi chính anh ko thể chấp nhận dc bản thân mình.” Chính bản thân Bóng Ma cũng tự xem mình là 1 quái thai xấu xí ghê tởm, nên hắn ko tin tưỏng sẽ có ai có thể yêu thưong hắn. Mặt khác hắn lại thèm khát có dc tinh yêu. Và thế là hắn tìm cách cữong doạt và ép uổng ngừoi hắn yêu, điều mà chắc chắn ko thể đem lại tình yêu mà hắn mong muốn. Bóng Ma cuối cùng nhận ra điều đó, khi Christine hôn hắn dịu dàng, để chỉ cho hắn thấy, chỉ có sự cao thưọng và hy sinh mới là tình yêu thực sự. Vì thế hắn đã chọn hy sinh cho Christine như cách mà Christine hy sinh cho Raoul. Hắn giải phóng cho đôi uyên ưong và tự mình rút lui vào bóng đêm cô độc, mãi mãi đem theo tình yêu tuyệt vọng của hắn dành cho Thiên Thần Âm Nhạc của mình.

Để rồi thời gian trôi đi, ko còn ai nghe đến Bóng Ma, ko còn ai thấy hắn xuất hiện. Hắn hệt như 1 Bóng Ma từ trí tưỏng tưọng của con ngừoi, ko hề có thực. Khi Christine qua đời, Raoul đã mua lại hộp nhạc con khỉ, di vật duy nhất của Bóng Ma. Ko ai nói vì sao Raoul lại đi tìm lại món đồ của tình địch, nhưng chỉ có thể suy đoán rằng ông làm thế theo nguyện vọng của vợ mình. Raoul đến thăm mộ vợ để trao cho nàng món kỉ vật. Nhưng khi tới nơi thì ngay trên nấm mồ, đã có ai đó đến viếng và đặt sẵn 1 cành hồng thắm, trên thân cột một dải ruy băng đen. Giữa 1 khung cảnh trời đêm ảm đạm, màu phim vẫn chỉ là 1 nứoc đen trắng vô hồn, chỉ có bông hồng ấy đỏ thắm như 1 đoá lửa in trên nền tuyết trắng. Như minh chứng cho một tình yêu vẫn còn cháy rực trong tâm hồn của một kẻ vô danh. Một cái kết thật bùn, nhưng thật đẹp…