Hải thị thận lâu là gì năm 2024

Trong cuộc đời mình tính đến thời điểm hiện tại, Diệp Khai đã ba lần trải qua tình trạng ‘chết lặng’. Cơ bắp toàn thân căng cứng, mọi cử động đều đình chỉ và cứ như vậy, hắn giữ nguyên tư thế đang có như thể một người đang sống sờ sờ bỗng dưng hoá thành pho tượng đá cứng ngắc với đôi mắt chăm chăm nhìn về phía trước đến quên cả chớp mắt còn ý thức hoàn toàn tắt lịm. Tình trạng đó kéo dài đến khi Diệp Khai tự mình phá vỡ câu chú – và lần trước hắn đã mất chẵn ba ngày ba đêm – hoặc ai đó giang tay kéo hắn ra.

Diệp Khai lần đầu tiên nếm trải cảm giác thế giới của hắn toàn bộ đổ sụp chỉ trong chớp mắt khi sư phụ cho hắn biết sự thật về thân thế hắn. Con trai của Bạch Thiên Vũ và Hoa Bạch Phượng, đứa trẻ lẽ ra đã mang cái tên ‘Phó Hồng Tuyết’ chất chứa toàn bộ oán thù và ủy khuất của người mẹ đã sinh ra nó; đứa trẻ lẽ ra đã lớn lên trong đủ mọi đòn roi khắc nghiệt để đến tuổi trưởng thành sẽ cầm thanh đao đen đến Biên thành báo thù; đứa trẻ lẽ ra nên gánh vác những đau khổ, tủi nhục mà ‘Phó Hồng Tuyết’ đã và đang chịu đựng. Diệp Khai nhớ rõ khi đó hắn vô cùng căm giận, căm giận đến mức muốn sát nhân, thế nhưng hắn không thể trút căm giận đó lên sư phụ – không bao giờ có thể, mặc cho sư phụ tổn thương hắn đến mức nào – và phẫn nộ cộng với đau đớn vì bị phản bội, lừa gạt suốt chừng ấy năm cuộc đời bởi người hắn tôn kính nhất trở thành một hố đen với những cánh tay mang ám chú kéo tuột linh hồn hắn xuống đáy. Lẽ ra hắn sẽ mãi ở dưới đó nếu không phải chính sư phụ lại là người kéo hắn lên, lần nữa cho hắn thấy ánh thái dương.

Giằng xé giữa ân nghĩa và căm phẫn, trong một khoảng thời gian dài, Diệp Khai không biết đối mặt như thế nào với sư phụ.

Lần thứ hai Diệp Khai không may mắn như thế. Lần thứ hai, hắn ngồi bên miệng giếng ở lối vào Biên thành, ôm lấy thi thể cứng lạnh từ bao giờ của Phó Hồng Tuyết. Không có sư phụ ở đây để kéo hắn lên, chỉ có gió và cát cùng cơn lạnh thấu xương thấm vào tủy xương bầu bạn với hắn, thấu hiểu nỗi đau câm lặng đang mỗi giây, mỗi khắc thét gào trong đầu hắn. Trong giếng chẳng còn nước, chỉ có cát sỏi, trong mạch máu Phó Hồng Tuyết cũng chẳng còn máu, chỉ có một vết đen ngòm mỗi khắc một bành trướng, lan sang và nhanh chóng chiếm trọn ngực trái Diệp Khai.

Giữ nguyên tư thế ấy, Diệp Khai bất động ba ngày ba đêm nhưng bản thân hắn không hề cảm nhận được thời gian đã trôi qua. Hắn cũng không nhớ nổi bằng cách nào hắn thoát khỏi tình trạng ấy, chỉ biết rằng trong đầu hắn dường như có một ngọn nến: ngọn nến vụt tắt, hắn chìm trong bóng tối, không vùng vẫy, không phản kháng, không ý thức, không tri giác; ngọn nến cháy sáng, hắn choàng tỉnh, lặng lẽ chôn cất Phó Hồng Tuyết, lập bia mộ và lời thề mỗi năm vào ngày này, hắn sẽ đến thăm người huynh đệ không cùng cha mẹ của mình một lần.

Rời Biên thành ngày đó, Diệp Khai chỉ mang theo mảng đen đã thay thế trái tim trong lồng ngực. Bao nhiêu năm trời, mảng đen ấy thay thế vai trò của trái tim, giữ hắn tồn tại.

Lần thứ ba chính là hiện tại, hắn nhìn thấy Phó Hồng Tuyết ngồi ở chiếc bàn trong góc trống phía tây đại sảnh. So với ký ức hằn sâu trong đầu Diệp Khai, ngoại hình Phó Hồng Tuyết không hề khác biệt: vẫn thân hình gầy mảnh dưới y phục đen đơn bạc, vẫn nước da trắng tái, vẫn ngũ quan như điêu mài, vẫn đôi mắt đen như thu trọn màn đêm và trên hết, vẫn trẻ trung như lúc Diệp Khai đặt hắn xuống ba thước đất. Khác biệt chẳng qua chỉ là thanh đao đen đến chết hắn còn nắm chặt đã không thấy bóng dáng, tuy vậy, đao khí tỏa ra từ hắn còn thuần khiết, bén nhọn và ác liệt gấp mấy lần năm xưa. Nếu ngày đó Phó Hồng Tuyết không chết trong vòng tay hắn, Diệp Khai hoàn toàn tin tưởng đây nhất định là cảnh giới mà hắn sẽ đạt được. Phó Hồng Tuyết của hiện tại không mang đao cũng phải; có thanh bảo đao nào lợi hại hơn chính bản thân hắn chứ?

Nhưng trên hết là hắn đang cười! Dù chỉ là một độ cong rất nhỏ trên cánh môi nhưng Diệp Khai có thể khẳng định Phó Hồng Tuyết đang mỉm cười. Không còn chứa đau khổ và hận thù, tròng mắt hắn phản chiếu nụ cười trên môi.

Diệp Khai từng ảo tưởng rằng hắn sẽ là người đem lại nụ cười đó cho Phó Hồng Tuyết, và ngược lại, Phó Hồng Tuyết sẽ trao nụ cười đó cho hắn, và chỉ riêng mình hắn, trong những lúc lòng ích kỷ và ham muốn chiếm hữu của hắn nổi lên.

Hiện tại, Phó Hồng Tuyết trao nụ cười đó cho người mặc áo trắng.

Giống như Phó Hồng Tuyết, y không mang kiếm nhưng toàn thân y đều là kiếm khí, phàm là kẻ học võ tất đều cảm nhận được áp lực kể cả khi y không hề phát ra nửa tia chiến ý. Nếu đao khí của Phó Hồng Tuyết hừng hực như lửa, áp đảo đối phương thì kiếm khí của người áo trắng lạnh lẽo khoét vào bất cứ yếu điểm nào đối phương vô tình lộ ra. Thân mang kiếm khí như vậy, y tựa hồ không giống một con người.

Nhưng đây là Niệm Lâu, nếu y thật sự là một vị tiên, một ác quỷ hay một thanh kiếm thì chuyện đó cũng không quá kỳ lạ. Nếu một người vốn đã tạ thế rất lâu rồi có thể ngồi ở đây thì có chuyện gì là không thể?

Tuy nhiên, đó không phải điều Diệp Khai nghĩ, hay nói chính xác hơn, trong giây phút này hắn hoàn toàn chẳng nghĩ ngợi gì cả; tất cả những gì hắn làm chỉ là nhìn.

“Khách quan, ngài vẫn ổn chứ?”

Giọng nói trong veo như nước suối đầu nguồn của Vân Thâu nhẹ nhàng kéo hắn lên khỏi hố. Diệp Khai chớp mắt, quay đầu lại và bắt gặp khuôn mặt của Vân Thâu. Gã vẫn đang mỉm cười nhưng khác với bình thường, nụ cười này của gã dường như phảng phất sự tiếc nuối trước nỗi mất mát chưa được gọi tên.

Đây nên là sự tiếc nuối của một người đã đứng tuổi, đã trải đời, không phải của một thiếu niên mới chỉ mười sáu, mười bảy.

“Ta…”

Diệp Khai chỉ kịp thốt lên một chữ trước khi nhận thức ùa về và hắn nhớ ra vì sao mình đứng lặng ở đây, nếu không nhờ giọng nói của Vân Thâu thì chẳng biết mình sẽ chôn chân nơi này đến bao giờ. Từ lưng chừng cầu thang hắn đáp xuống đại sảnh, nhẹ nhàng như chiếc lá khô lìa cành. Len qua bao khách nhân tụ tập gần vũ đài để ngắm Điệp Vũ, hắn tiến đến góc vắng phía tây.

Diệp Khai khựng lại, nhìn chăm chăm chiếc bàn bằng gỗ đen trống trơn, không có rượu, không có món ăn, càng không có người áo trắng và người áo đen. Mặt ghế mát lạnh khi hắn đưa tay sờ.

Hắn nhớ, rõ ràng Phó Hồng Tuyết đã ngồi ở chính chiếc bàn này cùng với người áo trắng, thậm chí hắn còn cười với y. Tay trái ôm đầu, đôi môi tái nhợt của Diệp Khai không ngừng mấp máy. Không thể nào, chẳng lẽ trí nhớ không đáng tin cậy của hắn lại giở trò quái quỷ? Không thể nào! Nếu chỉ đơn thuần là trí nhớ có vấn đề thì hắn đã chẳng chết lặng giữa cầu thang như vừa rồi. Trí nhớ không thể gây ra phản ứng mãnh liệt đến nhường đó, chỉ giác quan có thể.

Vân Thâu không biết đã đứng sau lưng hắn từ lúc nào. Diệp Khai vừa ngoái đầu lại đã trông thấy gã. Gã không cười, đôi mắt đen và sáng như hắc diệu thạch nhìn thẳng vào mắt Diệp Khai.

Cơn giận không rõ nguyên cớ dâng lên, Diệp Khai túm cổ áo Vân Thâu, đồng thời áp người gã thiếu niên vào một cây cột gần đó. Trước công kích bất ngờ, khuôn mặt Vân Thâu không đổi sắc, ánh mắt gã vẫn không cố kỵ mà nhìn thẳng vào khuôn mặt Diệp Khai.

“Ngươi cũng thấy hắn phải không?” Diệp Khai quát lớn, không chút kiêng nể những khách nhân xung quanh. “Thanh niên áo đen đó ngươi cũng trông thấy phải không? Hắn đâu rồi? Hắn đâu rồi?”

Không ai để ý đến giọng quát tháo của hắn, không ai ngoái lại nhìn, tất cả đều dõi theo từng bước từng bước đôi chân tuyệt trần của Điệp Vũ thực hiện.

“Khách quan thứ lỗi, tiểu nhân không thể và cũng không được phép quản hành tung của bất cứ vị khách nào của lâu,” Vân Thâu nhẹ nhàng đáp, giọng gã chẳng chút nào giống giọng của người đang bị uy hiếp.

Bàn tay nắm cổ áo Vân Thâu thả lỏng nhưng chưa hoàn toàn buông, Diệp Khai không ngạc nhiên trước câu trả lời của gã thiếu niên. Gượm đã, gã nói vậy liệu có phải gián tiếp xác định Phó Hồng Tuyết mà hắn nhìn thấy không phải ảo ảnh hay sản phẩm của thần trí bất minh hay không? Phải rồi, nếu không nhìn thấy hẳn gã đã tỏ ra bối rối trước lời nói và cử chỉ của Diệp Khai, làm sao còn bình tĩnh thế này? Phó Hồng Tuyết là thật! Hắn đang ở nơi này và Diệp Khai có thể gặp lại hắn!

Rất lâu rồi Diệp Khai không biết cảm giác sung sướng tột cùng là thế nào. Như một cơn sóng thần nó đột ngột ập đến, nhận tràn thần trí hắn, khiến hắn quên mất nơi đây là Niệm Lâu cùng những truyền thuyết tăm tối bao quanh nó.

Hắn không biết mình đã rơi lệ cho đến khi bàn tay trắng trẻo, nhỏ nhắn như tay thiếu nữ của Vân Thâu gạt đi giọt nước mắt vừa thành hình bên khoé mắt hắn.

Đây là bàn tay của một tiểu nhị sao, ai tin?

“Ta…” Diệp Khai nghẹn ngào. “Ta… Hắn… hắn ở đâu?”

“Xin ngài thứ lỗi, đây không phải điều tiểu nhân được phép tiết lộ.”

Bàn tay Diệp Khai rơi xuống, buông thõng bên mình. Hắn đã phần nào đoán được câu trả lời trước khi Vân Thâu nói ra.

Vân Thâu chỉnh trang vạt áo trong chốc lát rồi nhìn Diệp Khai, mỉm cười. “Nhưng đây là Niệm Lâu, chỉ cần khách quan muốn tìm, có ai hay vật gì lại không tìm được?”

Đôi mắt Diệp Khai vụt sáng khi hắn ngước nhìn Vân Thâu. “Ngươi đã nói, thúc phụ ngươi muốn giữ ta ở lại.”

Vân Thâu gật đầu. “Tiểu nhân đã nói thế.”

“Điều này còn đúng không?”

“Tất nhiên là còn, thưa khách quan. Ngài là khách quý của lâu, là vị đại hiệp thúc phụ ngưỡng mộ đã lâu, được hầu hạ ngài là vinh dự của tiểu nhân.”

Diệp Khai không mảy may để ý đến lời tán dương của Vân Thâu; bây giờ hắn chỉ quan tâm một điều duy nhất. Cho dù Vân Thâu từ chối lưu hắn, hắn cũng tìm ra biện pháp để ở lại Niệm Lâu bằng được.

“Ta có thể ở lại bao nhiêu lâu?”

Không chút do dự, Vân Thâu đáp ngay, “Đến khi nào ngài muốn.”

“Được.”

Còn tiếp (?)

Fic này hoàn toàn dựa trên diễn biến phim nên nếu fan nguyên tác đọc đến chi tiết Lý Tầm Hoan đánh tráo Phó Hồng Tuyết và Diệp Khai thì xin đừng chửi bạn Joel tội nghiệp; đây hoàn toàn là tình tiết máu cún biên kịch của phim đã tạo ra.