Thuyết mình về cuốn sách Một lít nước mắt

         Cuộc sống của chúng ta giống như một bức tranh vậy. Một bức tranh được tạo bởi những ghép muôn màu, muôn vạn trạng. Và mỗi mảnh ghép ấy cũng chính là một cuộc đời, có khi là một cuộc đời mà khiến ai ai cũng phải ganh tị nhưng cũng có khi là một mãnh đời khiến cho người ta phải tỏ lòng thương cảm. Những cuộc đời mà khiến ai ai cũng ngưỡng mộ, cũng ganh tị thì tôi đã thấy nhiều rồi. Nhưng khi nói đến cuộc đời mà khiến cho người ta phải tỏ lòng thương cảm thì tôi lại nhớ ngay đến ngay một quyển sách có tựa là “Một lít nước mắt”
         “Một lít nước mắt” được in lần đầu tiên tại Nhật Bản vào ngày 25 tháng 2 năm 1986. Nói về cuộc đời ngắn ngủi ở tuổi 25 phải gắn với căn bệnh quái ác “thoái hóa tiểu não” của Kito Aya. Cuộc sách này cũng là những dòng nhật ký của cô nói về cảm nhận và sự âu lo về căn bệnh của mình

 Một tâm hồn nhạy cảm,

                                                                                         Một gia đình ấm áp,

Một căn bệnh hiểm nghèo,

                                                                                         Một cơ thể tật nguyền.             Đó là những gì Kito Aya có trong hơn 20 năm cuộc đời. Với Aya, tương lai của cô là một con đường hẹp, và càng ngày nó càng trổ nên hẹp hơn. Căn bệnh ngăn trở Aya khỏi tất cả những ước mơ và dự định, thậm chí việc tự mình bước ra ngoài phố để đi tới hiệu sách cũng trở thành một khao khát cháy bổng… Hơn sáu năm kiên trì viết nhật ký với 46 quyển vở, cô kể những cảm nhận và suy tư của bản thân trong suốt thời gian chứng kiến cơ thể mình từng bước từng bước gánh lấy một số phận đau đớn. Nhưng từ trong nước mắt và tật nguyền cuộc tìm kiếm giá trị bản thân của cô đã làm rúng động cả Nhật Bản.

Sau khi đọc xong cuốn sách này, tôi thấy Aya thật kiên cường dù mang trong mình một căn bệnh quái ác mà cô vẫn luôn kiên trì với cuộc sống của mình và không từ bỏ thứ gì cả. Cuốn sách này cũng muốn nhắn nhủ với chúng ta rằng: Hãy sống, sống với tất cả những gì mình có, Aya được khao khát được sống và hít thở sâu dưới trời xanh là đủ. Nhưng có một số người không quí trọng cuộc sống của mình mà tìm đến cái chết để kết thúc, thật là phí phạm

      “ Vấp ngã ư? Chẳng vấn đề. Dù thế nào ta vẫn có thể đứng lên

                                                                     Lúc vấp ngã hãy ngước lên nhìn trời kia
                                                               Bầu trời xanh bao la ngút ngàn tầm mắt

                                                                    Có thấy nó đang mĩm cười với bạn không?

   Bạn đang còn sống”

                                                                                         Trích “Một lít nước mắt”

Tác giả: Nguyễn Huỳnh Thoại Như Ngọc
Lớp: 8A11

        Đã bao giờ thất bại mà bạn cảm thấy bản thân thật vô dụng và chán chường cuộc sống chưa?. Nếu bạn đã từng có những giây phút như vậy thì bạn hãy chìm đắm mình trong “ Một lít nước mắt”, những trang nhật ký đẫm nước mắt của cô bé Kito Aya tại Nhật bản. Có thể khi đọc xong bạn sẽ cảm thấy được sống là một điều đẹp đẽ và tuyệt vời.

                  “Cái chết không đáng sợ, điều đáng sợ nhất là bỏ cuộc”.

      Kito Aya vốn là một cô bé hoạt bát, vui vẻ và luôn mang theo nụ cười bên mình. Khi cô bước sang tuổi 15, căn bệnh quái ác “ thoái hóa dây sống tiểu não” tìm đến cô. Nó không mang cô đi ngay mà từ từ gặm mòn sự sống của cô. Cô dần mất khả năng đi lại, khả năng giao tiếp và một số khả năng vận động khác. Nhưng điều đó không làm cô bỏ cuộc, dù biết cô đang trở thành gánh nặng của trường học, gia đình hay là cả chính bản thân cô. Từ một cô gái trẻ trung, yêu đời thì giờ đây cô phải chịu đựng sự đau đớn. giày vò về cả thể xác lẫn tinh thần.

     Kito Aya nghe theo lời chỉ định của bác sỹ Yamanmoto Hiroko, cô đã dành ra 6 năm kiên trì viết những trang nhật ký đầy nghị lực, kể về những cảm nhận và suy tư của bản thân trong suốt thời gian chứng kiến cơ thể mình suy sụp. Ở trường học cô nhận được rất nhiều ánh nhìn dè bủi hay là sự thương hại của mọi người, vì thế Kito Aya không khỏi lo lắng về tương lai của mình. Căn bệnh này đã ác độc đốt cháy tất cả các ước mơ, dự định của Kito Aya.

       Cô luôn mong muốn được đi lại bình thường, nhảy múa, ca hát như những đứa trẻ cùng trang lứa. Nghe có vẻ rất dễ dàng, nhưng đó lại là một yêu cầu quá đỗi “xa xỉ” đối với Kito Aya.

       Vượt lên tất cả các nỗi đau là ý chí kiên cường, quyết không chịu khuất phục trước bệnh tật của Kito Aya. Mẹ của cô luôn ở bên cạnh cô quan tâm, động viên, ủng hộ và giúp đỡ con gái. Bà luôn an ủi “ Đừng nghĩ rằng con thiếu may mắn. Con sẽ thấy hạnh phúc hơn khi biết rằng trên đời này còn có những người đau khổ, bất hạnh hơn con”. Quả là một người mẹ tuyệt vời; bà luôn là chỗ dựa vững chắc cho Kito Aya, tiếp sức mạnh cho cô. Thầy giáo, bạn bè, bác sỹ điều trị hay em gái dì, ai cũng dành sự quan tâm đặc biệt cho Kito Aya.

       Cô viết nên những trang nhật ký đầy nghị lực với ngôn ngữ trong sáng, giản dị, mộc mạc cũng đủ đi sâu vào tâm trí người đọc, lấy đi nước mắt của biết bao nhiêu người.

      Khép lại cuốn “Một lít nước mắt” là hình bóng nhỏ bé của Kito Aya đang kiên cường chống lại bệnh tật. Kito Aya đã đem đến cho tôi và những bạn độc giả một thông điệp cuộc sống: Thời gian có hạn bạn hãy biết trân trọng và luôn không ngừng nỗ lực để cuộc đời thêm tươi đẹp .

                                                                            Phạm Minh Ngọc

                                                                              Lớp 6A5

Thuyết mình về cuốn sách Một lít nước mắt

         Bạn có chán bản thân mình khi thất bại không? Bạn có thấy bản thân mình có quá vô dụng khi đã cố gắng hết sức nhưng mọi chuyện đổ sông đổ biển? Đúng vậy, bản thân tôi đã có vô số lần khẳng định rằng mình thật quá vô dụng nhưng cho đến khi tôi vô tình xem được đoạn cắt của bộ phim nói về một cô gái đầy nghị lực dám sống hết mình để chống lại căn bệnh mà một ngày nào đó khiến cô ngủ một giấc dài không bao giờ tỉnh lại ntrên ti vi. Bộ phim “Một lít nước mắt” được chuyển thể từ cuốn nhật kí cùng tên của Kito Aya được viết vào năm 1977.

          “Tại sao căn bệnh quái ác này lại chọn con? Mẹ ơi, con chỉ mới 15 tuổi!”

          Ở độ tuổi 15, dường như chúng ta đang là những đứa trẻ vô tư vô lo về chuyện của tương lai thì Aya lại phải chấp nhận sự thật rằng cô phải từ bỏ ước mơ trở thành vận động viên bóng rổ bởi căn bệnh thoái hóa dây thần kinh tiểu não. Căn bệnh đã làm cô mất đi khả năng đi lại và chạy nhảy bình thường như những người khác, về sau cô chỉ có thể gắn bó với chiếc xe lăn với cái mác “người khuyết tật” mà y học lúc bấy giờ chưa tìm ra cách chữa trị.

          Dù biết bản thân mình mang căn bệnh nan y lúc còn rất trẻ, dù rằng vẫn có nhiều người kì thị cô dưới cái mác “người khuyết tật” nhưng với nghị lực sống dù chỉ một ngày, một giờ hay một giây cũng đã làm Aya cảm thấy bản thân mình thật may mắn khi được có mặt ở trên đời này. Với bạn, có thể viết nhật kí là chuyện để giết thời gian nhưng với Aya đó lại là người bạn đồng hành trong suốt 10 năm chống lại căn bệnh. Cuốn nhật kí của Aya không chỉ làm tôi thức tỉnh về ý chí của bản thân mà còn giúp cho tôi thấy rõ được cuộc sống vốn rất ngắn ngủi nếu như chúng ta không biết trân trọng. Tôi chắc rằng không chỉ riêng tôi mà cả hàng nghìn độc giả trên thế giới cũng cảm thấy được thông điệp mà Aya muốn gửi tới qua từng lời văn của cô.

   “Thất bại là mẹ của thành công”. Thật vậy, không có thành công nào mà không trải qua thất bại, không có một ai đã là thiên tài nếu như không trải qua cố gắng, không một đứa trẻ nào sinh ra đã biết đi nếu như chúng không trải qua quá trình ngồi – đứng – tập đi. Và cũng giống như Aya từng viết:

“Vấp ngã ư? Chẳng vấn đề

Dù thế nào ta vẫn có thể đứng lên

Lúc vấp ngã hãy ngước lên nhìn trời kia

Bầu trời xanh bao la ngút ngàn tầm mắt

Có thấy nó đang mỉm cười với bạn không?

Bạn đang còn sống.”

    Cuộc sống chúng ta rất muôn màu muôn vẻ, có người là màu đen bởi thờ ơ với chính bản thân mình, có người là màu hồng bởi họ chìm đắm trong tình yêu… nhưng tôi chắc rằng tất cả chúng ta đã và đang trải qua một cuộc sống mà khi ta ngước lên nhìn bầu trời lúc này đang là màu xanh của hy vọng, của ước mơ. Bầu trời kia luôn vì chúng ta mà mãi là màu xanh, chúng ta đang còn trẻ và đang còn sống, đang là những bông hoa sắp hé nở thì việc gì mà không chấp nhận thử thách để cố gắng hơn nữa?

          Xuyên suốt cuốn nhật kí chỉ dài hơn 300 trang được kể lại là những câu chuyện đời thường mà Aya trải qua nhưng ẩn sâu trong đó là những bài học quý giá về gia đình, về trường lớp và về xã hội. Bằng lối kể tự nhiên không gò bó, lời văn giản dị, chân thành đã chạm đến trái tim và lấy đi không ít nước mắt của  biết bao nhiêu độc giả  như nhan đề sách “Một lít nước mắt”.

          Khép lại cuốn “Một lít nước mắt” là hình dáng bé nhỏ của Aya đã quyết tâm đứng lên để chống lại bệnh tật cũng chính vì thế mà tôi lại càng có thêm quyết tâm để cố gắng hơn nữa. Nếu như bạn vẫn cảm thấy bản thân mình vô dụng, không có động lực thì tôi tin chắc rằng cuốn “Một lít nước mắt” chính là quyết định đúng đắn nhất để bạn có thể nhìn rõ lại bản thân mình và cố gắng.