Tên thật của thẩm thanh thu hàng fake là gì năm 2024

Tôi không tưởng tượng được, truyện đầu tay của Mặc Hương Đồng Khứu lại có thể buồn cười như thế này 😆 Hoàn toàn hài hước, làm cho các chi tiết ngược cũng không đau lòng, tuy phải nói rằng Ma đạo và Thiên quan hay hơn. Ma đạo và Thiên quan nói lên được nhiều vấn đề nhân sinh, còn Trùng sinh mang tính giải trí nhiều hơn (tuy cũng có đặt ra những vấn đề nhân sinh). Điểm quan trọng nhất là, Ma đạo và Thiên quan có một câu chuyện xuyên suốt, rất chặt chẽ, còn theo tôi thì Trùng sinh hơi rời rạc và có phần tùy hứng.

Sự đặc sắc của Trùng sinh, nằm ở giọng văn tưng tửng, đọc trang nào cũng có thể cười sái quai hàm. Đặc sắc nữa, là ở nhân vật, như phong cách của MHĐK đó giờ.

Nguyên dàn nhân vật phụ của Trùng sinh thật sự rất đáng yêu, nhất là những người trong Thương Khung Sơn. Thẩm Thanh Thu thật sự rất may mắn, vì dù là Thẩm Thanh Thu nguyên bản ác độc hay là Thẩm Thanh Thu – Thẩm Viêm xuyên không vào, thì hắn cũng được bao người bảo vệ. Đệ tử như Ninh Anh Anh hay Minh Phàm đều thương hắn. Sư huynh sư đệ gì cũng thương hắn, bảo vệ hắn trước mặt danh môn chánh phái.

Hắn có Lạc Băng Hà, còn có cả Nhạc Thanh Nguyên và Liễu Thanh Ca.

Câu chuyện về Nhạc Thanh Nguyên và Thẩm Thanh Thu trong quá khứ (Thẩm Cửu) là một câu chuyện đau lòng, nhưng bao nhiêu năm Nhạc Thanh Nguyên vẫn chăm sóc Thẩm Thanh Thu dịu dàng như vậy. Giá như Nhạc Thanh Nguyên làm được, giá như Thẩm Cửu đợi được. Nên khi Thẩm Viêm biết ra đoạn quá khứ này, chỉ có thể lạnh lùng với Nhạc Thanh Nguyên, bởi vì Thẩm Viêm hiểu, chân chính Thẩm Cửu mới có thể tiếp nhận lời xin lỗi ấy, không phải kẻ xuyên không là hắn.

Liễu Thanh Ca, cái tên nghe thôi đã thấy đẹp rồi, còn là “Chiến thần”, là người có thể giao đấu với Lạc Băng Hà, tuy rằng lần nào cũng… thua 😆😆😆 Thẩm Viêm lúc nào cũng la làng Liễu Thanh Ca là trai thẳng (mà hắn có lúc nào nói đúng đâu 😆) nên tôi luôn hoài nghi, có phải Liễu Thanh Ca thích Thẩm Thanh Thu hay không 😆😆😆 Trên mạng cũng có rất nhiều bạn đẩy thuyền Ca – Thu đó nha 😆 Tôi thấy cặp này cũng cưng ☺️

Nam chính Lạc Băng Hà, nghe tên đã thấy cool rồi. Tưởng tượng một bạn công ngầu lòi vãi chưởng, còn được Thẩm Viêm quảng cáo là võ công cao cường không đối thủ, trùm hắc hóa gì gì đó. Tôi đã vô cùng trông đợi công thứ nhất của nhà Mặc Hương, có thể sánh vai cùng với Lam Vong Cơ và Hoa Thành. Nhưng rốt cuộc, tôi lại cười đến sái quai hàm, bởi vì bạn nhỏ Lạc Băng Hà này, thật sự là một bạn nhỏ, còn là một bé gái mít ướt! Mấy cái ngầu lòi kia, chỉ là làm màu thôi 😆😆😆

Nhưng mà một bạn nhỏ làm người ta yêu thích 🙂 Là một kiểu người yêu mà tôi khao khát cả đời! Cũng là một cuộc đời đau thương, sau những trang viết rất buồn cười kia 🙂 Cha không thương mẹ không yêu, sư phụ ghen ghét đố kỵ, sư huynh sư tỷ bắt nạt, còn có gì thảm hơn nữa ko?

Cho tới khi Lạc Băng Hà cảm nhận được, sư tôn Thẩm Thanh Thu đối xử tốt với hắn, tin tưởng hắn. Thật ra cũng không quá tốt đi, nhưng Lạc Băng Hà là một đứa trẻ quá thiện lương, cũng quá thiếu tình thương. Thẩm Thanh Thu đối với hắn tốt một chút xíu, hắn liền chấp niệm, mà không biết rằng, cái tốt đó là do Thẩm Viêm trong cơ thể của Thẩm Thanh Thu cố tình làm ra, để tránh cho bản thân sau này bị Lạc Băng Hà giết chết thảm thương.

Tôi tin nếu quyển này không phải là quyển đầu tiên của Mặc Hương Đồng Khứu, nàng đã viết nội tâm của Lạc Băng Hà sâu sắc hơn. Hoặc là, vẫn như phong cách nàng cho tới giờ, độc giả tự cảm nhận sự tổn thương của Lạc Băng Hà, khi bị chính người mình tin tưởng nhất, tôn sùng nhất, kính yêu nhất chưởng xuống vực thẳm Vô Gian. Nếu đã không có tình, vì sao lại khiến hắn hy vọng? Cũng như Ngụy Anh ở Loạn Táng Cương, chúng ta không biết ở dưới đáy vực ấy kinh khủng như thế nào, Lạc Băng Hà đã phải vượt qua như thế nào. Nhưng điều kinh khủng hơn, chính là khi Lạc Băng Hà quay lại, Thẩm Viêm – Thẩm Thanh Thu vì sợ chết, vẫn luôn xa lánh, vẫn luôn buộc tội hắn. Thật ra, nội tâm của Lạc Băng Hà rất đơn giản. Hắn có hận bao nhiêu, có khổ bao nhiêu, chỉ cần Thẩm Thanh Thu chịu nhìn hắn một cái, dịu dàng với hắn, thì dù Thẩm Thanh Thu có tệ bạc với hắn bao nhiêu, hắn cũng sẽ quên hết, tha thứ hết. Tôi không trách Thẩm Viêm, nhưng tôi ước chi, Thẩm Viêm đừng tự cho là mình hiểu nhân vật chính, chỉ cần khi Lạc Băng Hà quay về, dịu dàng nói với hắn, mình đã thương tâm ba năm vì hắn. Ước chi, khi đã hiểu rõ tình cảm của Lạc Băng Hà rồi, Thẩm Thanh Thu vẫn nắm chặt bàn tay ấy không buông trước mặt các sư huynh đệ của mình, như Tạ Liên ôm Hoa Thành xoa dịu cho 800 năm tình si ngốc nghếch.

Lạc Băng Hà yêu tới chấp niệm, rốt cuộc đã không thèm nhìn tới bất kỳ mỹ nhân nào, bởi vì người ta yêu thích vẻ ngoài của hắn, ngưỡng mộ võ công của hắn, nhưng đem tới cho hắn ấm áp, chỉ có Thẩm Thanh Thu. Hắn yêu nên quá nhạy cảm, nên luôn cảm thấy thiếu an toàn. Hắn không thể hiểu được suy nghĩ của Thẩm Thanh Thu – Thẩm Viêm, cuối cùng chỉ có thể đem thiên hạ giết hết đi. Nếu người kia không muốn bên cạnh hắn, vĩnh viễn không cần hắn, thì cứ để tất cả chết cùng nhau đi! Hắn yêu đến hèn mọn. Hèn mọn quấy lấy người kia, chỉ mong người kia chịu bên cạnh mình.

Xoa dịu được chấp niệm ấy, chỉ có thể là Thẩm Thanh Thu – Thẩm Viêm. Thật ra, tôi rất thích Thẩm Thanh Thu – Thẩm Viêm, tuy có nhiều bạn độc giả không thích (nhất là fan của Lạc Băng Hà 😋). Nội tâm của người này phức tạp, tốt cũng không tốt hẳn, nhưng rõ ràng cũng không xấu. Thẩm Viêm đọc hết quyển tiểu thuyết ấy, nên có thể nói từ đầu, hắn hiểu được kết cục của mình (bị Lạc Băng Hà giết chết), nên tất cả những gì hắn làm, là toan tính đường rút cho bản thân. Hắn luôn cho rằng, Lạc Băng Hà hận Thẩm Thanh Thu, lại là ác ma, có chuyện gì không dám làm. Nên hắn một lần rồi lại một lần, làm tổn thương Lạc Băng Hà. Trong ba chàng công của nhà Mặc Hương, Lạc Băng Hà là người thể hiện tình cảm rõ ràng nhất. Vậy mà Thẩm Thanh Thu lại nhận ra muộn màng như vậy! Nhưng điều mà Thẩm Viêm không nhận ra, là hắn đối tốt với người khác, đặc biệt là Lạc Băng Hà, là vì bản chất hắn tốt, và vì hắn cũng có tình cảm, đúng như câu “vô tình nhưng hữu tình”. Tôi chỉ tiếc rằng vì sao Thẩm Viêm không sống thật với bản chất ấy ngay từ đầu.

Tình cảm của Thẩm Thanh Thu với Lạc Băng Hà rất khó giải thích. Có thể không phải là yêu chăng? Đã từng ngại người ngoài nên đã buông bàn tay đang nắm chặt mình kia, đã vô tư kiểu “để mai tính” khi Lạc Băng Hà hỏi sau khi trận chiến kết thúc, có bên nhau không. Nhưng cuối cùng hắn lại thật sự thương Lạc Băng Hà. Nên, tôi nói, tôi thích Thẩm Thanh Thu. Bởi vì, cho dù hắn là trai thẳng, đứng trước Lạc Băng Hà, hắn lại yếu lòng. Hắn hiểu chấp niệm của Lạc Băng Hà, đau lòng cho Lạc Băng Hà, nên cuối cùng chọn ở bên nhau, cho dù bị cường bạo hắn vẫn khoan dung, còn đi an ủi đối phương. Thẩm Thanh Thu hiểu, chính hắn đã gây ra biết bao tổn thương cho Lạc Băng Hà, nên chính hắn phải đi đền bù.

Có khi bên nhau, chính là như vậy. Nhưng cũng không cần xét đến tận cùng bản chất của tình cảm. Bởi vì, Lạc Băng Hà cần, là Thẩm Thanh Thu chấp nhận ở bên hắn. Thẩm Thanh Thu với Lạc Băng Hà là “không nỡ”, là cam tâm tình nguyện. Không bỏ được, vậy thì bên nhau đi!